Chương 30 - Đứa Trẻ Hiểu Chuyện
Làm Việc Cũng C...
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
2024-08-10 21:48:11
Nếu trong nhà có người phụ nữ lợi hại như vậy, chắc chắn có thể tùy ý mắng chết nhà người ta.
Đương nhiên cũng có người dùng vũ lực để so đấu, nhưng mà trước mắt người của Triệu Chanh chỉ là hai đứa trẻ, một đứa năm tuổi một đứa hai tuổi, như vậy hoàn toàn không thể chơi chính diện được.
Triệu Chanh xoa tay suy nghĩ kế hoạch, Lâm Đại Thuận không biết gì kéo chăn đắp kín cho em trai, xoay người lấy từ trong túi quần ra một ít tiền đưa cho cô: “Đây, cái này là ba để lại cho tôi, số tiền này đủ để mua thức ăn ăn được trong thời gian.”
Triệu Chanh hơi khựng lại, đưa tay nhận lấy, cô mở miếng vải màu vàng ra đếm số tiền bên trong, ơ, tuy rằng đây đều là tiền lẻ nhưng cũng có hơn mười đồng.
Phải biết năm nay chỉ mới là năm 1991, tiền cũng rất ít ỏi, sức mạnh của một trăm đồng tiền cũng đủ khả năng so được với năm 2000 thậm chí là 2011.
Lúc này gạo cũng chỉ mới hơn hai đồng một cân, nếu mua loại gạo rẻ hơn chút thì thậm chí có thể dùng mười đồng đó mua được một trăm cân, cái này không tính là ít.
Triệu Chanh ngước mắt nhìn Lâm Đại Thuận một cái, cảm thấy thằng nhóc này nói chuyện hình như cũng quá nhẹ rồi, lúc trước còn nói tiền không quá nhiều, bây giờ xem ra còn trộm cất tiền.
Nhưng mà đối phương có thể lấy ra hơn mười đồng đã là rất ghê rồi, Triệu Chanh một lần nữa gấp số tiền kia lại bọc vào trong miếng vải, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mang tiền đặt xuống dưới vại gạo.
May mà bên dưới không khí khô ráo cho dù mặt đất trong nhà đều là bùn đất, nhưng phía dưới vại gạo cũng không ẩm ướt.
Vại gạo tương đối nặng, một đứa trẻ như Lâm Đại Thuận khẳng định không nhấc ra được, người lớn nhiều lắm cũng chỉ chạy vào trong vại gạo lấy đồ ăn, ai mà có ngờ dưới vại gạo sẽ có tiền?
Thủ đoạn này ở nông thôn vô cùng nhiều người làm
Lâm Đại Thuận cứ vậy nhìn mẹ kế giấu tiền, khóe miệng hơi co rút, cảm giác không biết nói gì.
“Tiền này trước nhất cứ giấu ở trong nhà, nếu không vạn nhất rơi ra bị người khác thấy sẽ không hay. Tiền này ngoại trừ chi tiêu cho con và em trai con, những thứ khác cho dù Triệu Chanh cô có mượn, về sau nhất định sẽ trả lại, nếu qua vài năm nữa giá tiền tăng lên, cô cũng sẽ tính giá chênh lệch cho con.”
Triệu Chanh cũng sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, cô giấu tiền xong vỗ vỗ tay nói với Lâm Đại Thuận.
Lâm Đại Thuận cảm thấy hơi kì quái, nhưng mẹ kế đã nói như vậy thì vậy đi, muốn trả cứ trả, tiền trong tay nó về sau trong nhà không có tiền nó lại lấy ra cũng như vậy thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Triệu Chanh là một nhân vật chân thật không hề được viết quá lố.
Đây có lẽ là nữ chính đầu tiên tôi không buff sức mạnh gì như vậy, cảm giác cho cô ấy sắc đẹp trước ống kính một chút cũng không có tác dụng gì (thở dài).
__________
Lúc này mới hơn một giờ trưa, vừa ăn cơm trưa xong không lâu.
Tuy rằng hiện giờ mới cuối tháng tư, nhưng tỉnh Hoàng Hải cực kì khô ráo, tia cực tím khá mạnh, chỉ cần vừa đặt chân ra ngoài đường sẽ cảm nhận được vì nhiệt độ khi bị nắng chiếu xuống người sẽ tăng cao.
Vậy nên tầm giờ này phần đa gia đình sẽ ở trong nhà làm việc khác, ví dụ như chuẩn bị hạt giống trộn phân bón các loại.
Cũng không phải nông dân sợ phơi nắng mà là sợ vừa đào đất lên chưa kịp để hạt giống ngấm nước thì độ ẩm trong đất đã bị bốc hơi hết, như vậy càng không có lợi cho hạt giống lẫn người dân.
Đương nhiên cũng có người dùng vũ lực để so đấu, nhưng mà trước mắt người của Triệu Chanh chỉ là hai đứa trẻ, một đứa năm tuổi một đứa hai tuổi, như vậy hoàn toàn không thể chơi chính diện được.
Triệu Chanh xoa tay suy nghĩ kế hoạch, Lâm Đại Thuận không biết gì kéo chăn đắp kín cho em trai, xoay người lấy từ trong túi quần ra một ít tiền đưa cho cô: “Đây, cái này là ba để lại cho tôi, số tiền này đủ để mua thức ăn ăn được trong thời gian.”
Triệu Chanh hơi khựng lại, đưa tay nhận lấy, cô mở miếng vải màu vàng ra đếm số tiền bên trong, ơ, tuy rằng đây đều là tiền lẻ nhưng cũng có hơn mười đồng.
Phải biết năm nay chỉ mới là năm 1991, tiền cũng rất ít ỏi, sức mạnh của một trăm đồng tiền cũng đủ khả năng so được với năm 2000 thậm chí là 2011.
Lúc này gạo cũng chỉ mới hơn hai đồng một cân, nếu mua loại gạo rẻ hơn chút thì thậm chí có thể dùng mười đồng đó mua được một trăm cân, cái này không tính là ít.
Triệu Chanh ngước mắt nhìn Lâm Đại Thuận một cái, cảm thấy thằng nhóc này nói chuyện hình như cũng quá nhẹ rồi, lúc trước còn nói tiền không quá nhiều, bây giờ xem ra còn trộm cất tiền.
Nhưng mà đối phương có thể lấy ra hơn mười đồng đã là rất ghê rồi, Triệu Chanh một lần nữa gấp số tiền kia lại bọc vào trong miếng vải, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mang tiền đặt xuống dưới vại gạo.
May mà bên dưới không khí khô ráo cho dù mặt đất trong nhà đều là bùn đất, nhưng phía dưới vại gạo cũng không ẩm ướt.
Vại gạo tương đối nặng, một đứa trẻ như Lâm Đại Thuận khẳng định không nhấc ra được, người lớn nhiều lắm cũng chỉ chạy vào trong vại gạo lấy đồ ăn, ai mà có ngờ dưới vại gạo sẽ có tiền?
Thủ đoạn này ở nông thôn vô cùng nhiều người làm
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Đại Thuận cứ vậy nhìn mẹ kế giấu tiền, khóe miệng hơi co rút, cảm giác không biết nói gì.
“Tiền này trước nhất cứ giấu ở trong nhà, nếu không vạn nhất rơi ra bị người khác thấy sẽ không hay. Tiền này ngoại trừ chi tiêu cho con và em trai con, những thứ khác cho dù Triệu Chanh cô có mượn, về sau nhất định sẽ trả lại, nếu qua vài năm nữa giá tiền tăng lên, cô cũng sẽ tính giá chênh lệch cho con.”
Triệu Chanh cũng sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, cô giấu tiền xong vỗ vỗ tay nói với Lâm Đại Thuận.
Lâm Đại Thuận cảm thấy hơi kì quái, nhưng mẹ kế đã nói như vậy thì vậy đi, muốn trả cứ trả, tiền trong tay nó về sau trong nhà không có tiền nó lại lấy ra cũng như vậy thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Triệu Chanh là một nhân vật chân thật không hề được viết quá lố.
Đây có lẽ là nữ chính đầu tiên tôi không buff sức mạnh gì như vậy, cảm giác cho cô ấy sắc đẹp trước ống kính một chút cũng không có tác dụng gì (thở dài).
__________
Lúc này mới hơn một giờ trưa, vừa ăn cơm trưa xong không lâu.
Tuy rằng hiện giờ mới cuối tháng tư, nhưng tỉnh Hoàng Hải cực kì khô ráo, tia cực tím khá mạnh, chỉ cần vừa đặt chân ra ngoài đường sẽ cảm nhận được vì nhiệt độ khi bị nắng chiếu xuống người sẽ tăng cao.
Vậy nên tầm giờ này phần đa gia đình sẽ ở trong nhà làm việc khác, ví dụ như chuẩn bị hạt giống trộn phân bón các loại.
Cũng không phải nông dân sợ phơi nắng mà là sợ vừa đào đất lên chưa kịp để hạt giống ngấm nước thì độ ẩm trong đất đã bị bốc hơi hết, như vậy càng không có lợi cho hạt giống lẫn người dân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro