[Thập Niên 90] Một Chiêu Đệ Trọng Sinh
Kem Đậu Đỏ (1)
Dục Hỏa Tiểu Hùng Miêu
2024-11-02 08:53:49
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Để vặn bốn con vít với tốc độ nhanh nhất, mặc dù có ghế ngồi nhưng hầu hết những người thợ mới đều chọn cách đứng để làm, vì khi đứng họ có thể cầm tuốc nơ vít điện bằng cả hai tay cùng lúc để thao tác nhanh hơn.
Vào buổi sáng đầu tiên, sau khi đứng suốt bốn tiếng đồng hồ, mọi người đều cảm thấy vai, cánh tay và bàn chân dường như không phải của mình nữa!
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, trong ký túc xá chỉ nghe thấy tiếng quạt trần vù vù, mọi người trong phòng đều chìm vào giấc ngủ.
Sau giờ làm việc vào buổi tối, nhiều người mệt mỏi đến mức không muốn ăn.
Đây chỉ là công việc bình thường, muốn kiếm hơn 1.000 tệ / tháng thì phải tăng ca, mỗi khi trưởng nhóm báo có lệnh tăng ca, công nhân đều như cá thấy mồi.
Tính đến hiện tại, tăng ca chỉ là “đặc quyền” dành cho công nhân cũ, chưa đến lượt công nhân mới.
Đến lúc này, Lệ Thiền mới nhận ra rằng công xưởng ở nhà máy không phải là nơi tốt đẹp như cô tưởng tượng. Cô ấy gọi cho người nhà bằng điện thoại ở tầng dưới trong ký túc xá rồi khóc lóc: "Con muốn về nhà! Làm việc thật sự khó quá rồi!"
Lúc này cô ấy mới hối hận vì trước đây lúc đi học đã không chăm chỉ học thật tốt.
Hàng năm, có một vài công nhân trong xưởng được cho đi học lại, nhưng số người có cơ hội này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lệ Thiền khóc mất hai ngày, rồi cũng lạc quan trở lại: "Khi nào thì xưởng mới phát lương đây? Tôi đã nghĩ ra cách chi tiêu hợp lý rồi. Đưa cho bà nội 100 tệ, cho ba mẹ 500 tệ, còn lại 400 tệ thì mua một chiếc áo sơ mi, một đôi giày, rồi còn ăn bánh đậu đỏ và sữa nữa... "
Nghe vậy, Lâm Kiều liền phá vỡ giấc mộng huyền ảo của cô: “Tôi chờ tiền lương từ rất lâu rồi nhưng nghe bảo bùng bảy tháng sau xưởng mới trả lương.”
"Hả? Sao lâu như vậy?"
Tống Chiêu Đệ cũng thấy mệt mỏi. Cô mua một cái xô nhựa màu đỏ và đổ đầy một xô nước nóng, mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô ngồi xuống cạnh giường và ngâm chân vào đó, chườm nóng bắp chân 10 phút để ra hết mồ hôi, rồi dùng vaseline mát xa đều quanh chân.
Lúc đầu Phương Phương và Quyên Tử còn cười nhạo cô: “Bà nội của tôi cũng không làm đến mức như cô đâu!”
Cô mới thực hiện được ba ngày, một phòng sáu người đều học tập cô, ngâm chân trong xô nhựa.
Tống Chiêu Đệ nói với họ: "Làm như vậy không chỉ làm giảm mệt mỏi, mà còn ngăn ngừa chứng giãn tĩnh mạch nữa đó!"
Bây giờ mới chỉ là khởi đầu thôi về sau còn nhiều lần như thế này nữa. Đơn hàng Giáng Sinh lần này bắt buộc phải xong trong vòng một tháng, khá may là công nhân mới cũng có tay nghề cao, máy móc nhà máy hoạt động 24 giờ một ngày không ngừng nghỉ, thay phiên ba ca trực, mọi người phải làm việc ít nhất mười giờ một ngày. Những người công nhân cũ làm việc hơn ba năm có khi còn làm đến 12 hoặc 16 giờ một ngày.
Tống Chiêu Đệ và Lâm Kiều đề nghị ký túc xá cử hai người hàng ngày mang cơm về cho sáu người, để mọi người có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút. Bàn được dọn ra giữa phòng, sáu người ngồi thành từng nhóm, thỉnh thoảng vừa ngâm chân vừa ăn.
Điều này giúp cho Tống Chiêu Đệ bớt phải lui tới phòng ăn hơn.
Nhưng cô vẫn khó tránh khỏi việc gặp La Chí An
Lần đầu tiên gặp là khi cô đang xếp hàng lấy cơm trưa, tên cặn bã đột nhiên xuất hiện phóng như bay về phía cô, khi anh ta chỉ còn cách cô hai ba mét thì Tống Chiêu Đệ lập tức trừng mắt nhìn La Chí An như muốn hỏi: Anh nhìn ai?
La Chí An thấy vậy không dám nhìn nữa mà bỏ chạy.
Để vặn bốn con vít với tốc độ nhanh nhất, mặc dù có ghế ngồi nhưng hầu hết những người thợ mới đều chọn cách đứng để làm, vì khi đứng họ có thể cầm tuốc nơ vít điện bằng cả hai tay cùng lúc để thao tác nhanh hơn.
Vào buổi sáng đầu tiên, sau khi đứng suốt bốn tiếng đồng hồ, mọi người đều cảm thấy vai, cánh tay và bàn chân dường như không phải của mình nữa!
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, trong ký túc xá chỉ nghe thấy tiếng quạt trần vù vù, mọi người trong phòng đều chìm vào giấc ngủ.
Sau giờ làm việc vào buổi tối, nhiều người mệt mỏi đến mức không muốn ăn.
Đây chỉ là công việc bình thường, muốn kiếm hơn 1.000 tệ / tháng thì phải tăng ca, mỗi khi trưởng nhóm báo có lệnh tăng ca, công nhân đều như cá thấy mồi.
Tính đến hiện tại, tăng ca chỉ là “đặc quyền” dành cho công nhân cũ, chưa đến lượt công nhân mới.
Đến lúc này, Lệ Thiền mới nhận ra rằng công xưởng ở nhà máy không phải là nơi tốt đẹp như cô tưởng tượng. Cô ấy gọi cho người nhà bằng điện thoại ở tầng dưới trong ký túc xá rồi khóc lóc: "Con muốn về nhà! Làm việc thật sự khó quá rồi!"
Lúc này cô ấy mới hối hận vì trước đây lúc đi học đã không chăm chỉ học thật tốt.
Hàng năm, có một vài công nhân trong xưởng được cho đi học lại, nhưng số người có cơ hội này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lệ Thiền khóc mất hai ngày, rồi cũng lạc quan trở lại: "Khi nào thì xưởng mới phát lương đây? Tôi đã nghĩ ra cách chi tiêu hợp lý rồi. Đưa cho bà nội 100 tệ, cho ba mẹ 500 tệ, còn lại 400 tệ thì mua một chiếc áo sơ mi, một đôi giày, rồi còn ăn bánh đậu đỏ và sữa nữa... "
Nghe vậy, Lâm Kiều liền phá vỡ giấc mộng huyền ảo của cô: “Tôi chờ tiền lương từ rất lâu rồi nhưng nghe bảo bùng bảy tháng sau xưởng mới trả lương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hả? Sao lâu như vậy?"
Tống Chiêu Đệ cũng thấy mệt mỏi. Cô mua một cái xô nhựa màu đỏ và đổ đầy một xô nước nóng, mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô ngồi xuống cạnh giường và ngâm chân vào đó, chườm nóng bắp chân 10 phút để ra hết mồ hôi, rồi dùng vaseline mát xa đều quanh chân.
Lúc đầu Phương Phương và Quyên Tử còn cười nhạo cô: “Bà nội của tôi cũng không làm đến mức như cô đâu!”
Cô mới thực hiện được ba ngày, một phòng sáu người đều học tập cô, ngâm chân trong xô nhựa.
Tống Chiêu Đệ nói với họ: "Làm như vậy không chỉ làm giảm mệt mỏi, mà còn ngăn ngừa chứng giãn tĩnh mạch nữa đó!"
Bây giờ mới chỉ là khởi đầu thôi về sau còn nhiều lần như thế này nữa. Đơn hàng Giáng Sinh lần này bắt buộc phải xong trong vòng một tháng, khá may là công nhân mới cũng có tay nghề cao, máy móc nhà máy hoạt động 24 giờ một ngày không ngừng nghỉ, thay phiên ba ca trực, mọi người phải làm việc ít nhất mười giờ một ngày. Những người công nhân cũ làm việc hơn ba năm có khi còn làm đến 12 hoặc 16 giờ một ngày.
Tống Chiêu Đệ và Lâm Kiều đề nghị ký túc xá cử hai người hàng ngày mang cơm về cho sáu người, để mọi người có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút. Bàn được dọn ra giữa phòng, sáu người ngồi thành từng nhóm, thỉnh thoảng vừa ngâm chân vừa ăn.
Điều này giúp cho Tống Chiêu Đệ bớt phải lui tới phòng ăn hơn.
Nhưng cô vẫn khó tránh khỏi việc gặp La Chí An
Lần đầu tiên gặp là khi cô đang xếp hàng lấy cơm trưa, tên cặn bã đột nhiên xuất hiện phóng như bay về phía cô, khi anh ta chỉ còn cách cô hai ba mét thì Tống Chiêu Đệ lập tức trừng mắt nhìn La Chí An như muốn hỏi: Anh nhìn ai?
La Chí An thấy vậy không dám nhìn nữa mà bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro