Bánh Trứng Gà
Lưu Lưu Trư
2024-08-10 10:03:04
Hàn Tinh Thần nghĩ mẹ sẽ vứt cô bé, nên nước mắt ồ ạt dâng lên, xoay tròn trong hốc mắt.
Con bé sợ hãi đến mức nói không nên lời.
Phạm Hiểu Quyên nói:
"Nếu con tan học đói, thì tự tìm đồ gì ăn trước đi. Mẹ mua bánh trứng gà bỏ trong tủ chén để dành cho con, lúc nào con đói bụng thì tự lấy mà ăn, nhưng con phải nhớ, mỗi lần chỉ được ăn một cái thôi."
Tiêu rồi, mua cả bánh trứng gà nữa kìa.
Bánh trứng gà là cơm chặt đầu đấy.
Hương Hương bảo bánh trứng gà phải tiêu năm xu tiền một cái, lớn bằng một cái chén nhỏ, có khi còn nhỏ hơn, mỗi cái là hai xu, vị vừa thơm vừa mát.
Khi còn nhỏ, món này là món Hàn Tinh Thần thích ăn nhất.
Cô cầm tay đứa bé đi đến đầu ngõ có bác gái bán hàng từ nam đến bắc, lấy năm đồng xu ra.
Lúc này, món ăn không bỏ chất phụ gia, nên chỉ có thể cẩn thận tự bảo quản, cô nhớ bánh trứng gà này để lâu sẽ nấm mốc trên bề mặt.
Mà chỉ có món này, cô mới yên tâm cho con ăn.
Trong ánh mắt của Hàn Tinh Thần đầy những vì sao sáng, mùi hương của bánh trứng gà thơm muốn đòi mạng.
Nhưng cô bé nhớ đến đây là cơm chặt đầu, nên có là thịt rồng đi nữa cũng chả thơm.
Cô bé nuốt nước miếng, nói: "Mẹ ơi, mẹ cho con ăn thật sao ạ?"
Phạm Hiểu Quyên gật đầu: "Thật đấy."
"Vậy mẹ sẽ không bỏ con đi ư?"
"Sao mẹ phải vứt con chứ?" Phạm Hiểu Quyên hỏi lại:
"Mẹ sinh ra con khó khăn như thế, nuôi con lớn đến chừng này rồi, là để vứt con đi à?"
Suy nghĩ của trẻ con rất trong sáng.
Hàn Tinh Thần cầm bánh trứng gà trong tay, im lặng nghĩ. Nếu mẹ không đi, thì mình cứ việc ăn thôi.
Bánh trứng gà quá thơm, quá ngon, nên cô bé chỉ cần “Aaaa”... một tiếng đã nhai nuốt hết một cái.
Cô lại dẫn đứa nhóc này vào tiệm bán quần áo nhỏ bên cạnh, chọn mua cho cô bé một đôi bao tay dệt bằng len sợi.
Màu chủ đạo là màu đen, năm đầu ngón tay thì có bốn đầu có màu.
Bàn tay của Hàn Tinh Thần vô cùng nhỏ, sau khi mang bao tay xong trông rất buồn cười.
Vành bao tay có thể kéo lên cũng có kéo xuống, đứa bé này mang bao tay vào xong, lại không nỡ tháo xuống nữa.
Cô bé kiêu ngạo như một con khổng tước nhỏ, nói:
"Bạn Khổng Diệu Diệu ở lớp con cũng có một đôi bao tay đó."
"Khổng Diệu Diệu là bạn thân của con à?"
"Chắc vậy đó."
Hình như, tâm trạng của bé gái rất nhạy cảm:
"Lúc con vừa mới vào nhà trẻ, con với bạn ấy cũng rất hay chơi với nhau, nhưng càng về sau bạn ấy không còn chơi với con nữa."
Con bé sợ hãi đến mức nói không nên lời.
Phạm Hiểu Quyên nói:
"Nếu con tan học đói, thì tự tìm đồ gì ăn trước đi. Mẹ mua bánh trứng gà bỏ trong tủ chén để dành cho con, lúc nào con đói bụng thì tự lấy mà ăn, nhưng con phải nhớ, mỗi lần chỉ được ăn một cái thôi."
Tiêu rồi, mua cả bánh trứng gà nữa kìa.
Bánh trứng gà là cơm chặt đầu đấy.
Hương Hương bảo bánh trứng gà phải tiêu năm xu tiền một cái, lớn bằng một cái chén nhỏ, có khi còn nhỏ hơn, mỗi cái là hai xu, vị vừa thơm vừa mát.
Khi còn nhỏ, món này là món Hàn Tinh Thần thích ăn nhất.
Cô cầm tay đứa bé đi đến đầu ngõ có bác gái bán hàng từ nam đến bắc, lấy năm đồng xu ra.
Lúc này, món ăn không bỏ chất phụ gia, nên chỉ có thể cẩn thận tự bảo quản, cô nhớ bánh trứng gà này để lâu sẽ nấm mốc trên bề mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà chỉ có món này, cô mới yên tâm cho con ăn.
Trong ánh mắt của Hàn Tinh Thần đầy những vì sao sáng, mùi hương của bánh trứng gà thơm muốn đòi mạng.
Nhưng cô bé nhớ đến đây là cơm chặt đầu, nên có là thịt rồng đi nữa cũng chả thơm.
Cô bé nuốt nước miếng, nói: "Mẹ ơi, mẹ cho con ăn thật sao ạ?"
Phạm Hiểu Quyên gật đầu: "Thật đấy."
"Vậy mẹ sẽ không bỏ con đi ư?"
"Sao mẹ phải vứt con chứ?" Phạm Hiểu Quyên hỏi lại:
"Mẹ sinh ra con khó khăn như thế, nuôi con lớn đến chừng này rồi, là để vứt con đi à?"
Suy nghĩ của trẻ con rất trong sáng.
Hàn Tinh Thần cầm bánh trứng gà trong tay, im lặng nghĩ. Nếu mẹ không đi, thì mình cứ việc ăn thôi.
Bánh trứng gà quá thơm, quá ngon, nên cô bé chỉ cần “Aaaa”... một tiếng đã nhai nuốt hết một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lại dẫn đứa nhóc này vào tiệm bán quần áo nhỏ bên cạnh, chọn mua cho cô bé một đôi bao tay dệt bằng len sợi.
Màu chủ đạo là màu đen, năm đầu ngón tay thì có bốn đầu có màu.
Bàn tay của Hàn Tinh Thần vô cùng nhỏ, sau khi mang bao tay xong trông rất buồn cười.
Vành bao tay có thể kéo lên cũng có kéo xuống, đứa bé này mang bao tay vào xong, lại không nỡ tháo xuống nữa.
Cô bé kiêu ngạo như một con khổng tước nhỏ, nói:
"Bạn Khổng Diệu Diệu ở lớp con cũng có một đôi bao tay đó."
"Khổng Diệu Diệu là bạn thân của con à?"
"Chắc vậy đó."
Hình như, tâm trạng của bé gái rất nhạy cảm:
"Lúc con vừa mới vào nhà trẻ, con với bạn ấy cũng rất hay chơi với nhau, nhưng càng về sau bạn ấy không còn chơi với con nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro