Cứ Đăng Ký Đi
Lưu Lưu Trư
2024-08-10 10:03:04
Lúc trước, cô còn lo đuổi hai người họ đi sẽ không có nhà để ở, phải về sống trong khu ủy ban, nhưng bây giờ có phòng rồi, coi các người còn không chuyển đi nữa không.
Phạm Hiểu Quyên nở nụ cười tươi rói, nói một câu hai nghĩa:
"Em cảm ơn chị Ngọc Lan nhiều lắm, chú hai nhà em chẳng biết sao ngốc thế, ngay cả chuyện này cũng không nói cho bọn em biết gì hết. Chị về đơn vị đăng ký hộ tụi em đi, chị cứ bảo căn phòng này Hàn Hải lấy là được rồi."
Thái Ngọc Lan gật đầu, nói:
"Cũng là hai đứa sáng suốt, để chị về đơn vị nói lại cho."
Thái Ngọc Lan vừa rời đi, gương mặt của Hàn Giang lập tức biến sắc.
Con đường tương lai không thể phát triển lớn tại nông thôn được, nên hai anh em có thể chạy lên được thành phố thì phải cùng đồng lòng vượt khó.
Nhưng mà, đồng lòng của anh có giống với đồng lòng của người khác không thì chưa chắc.
Về đến nhà rồi, Hàn Giang vẫn còn buồn so.
Phạm Hiểu Quyên thấy thế cũng không chọc giận anh nữa, có lẽ trong lòng của anh đang rất khó chịu.
Đơn vị của anh không chia nhà riêng, lúc hai người kết hôn chỉ có thể mua được một căn nhà rách nát. Ai ngờ đâu, Hàn Hải cũng vào tham gia náo nhiệt, vợ chồng anh ta đã ở năm này qua năm khác, càng về sau càng không nhắc đến chuyện dọn nhà đi nữa.
Hàn Giang là người rất có chí tiến thủ, anh vẫn đang dốc sức làm việc kiếm tiền để cho cô sống những ngày tháng tốt hơn.
Cô không biết kiếp trước có chuyện chia phòng này hay không, nhưng vợ chồng Hàn Hải vẫn luôn ở ké nhà bọn họ, không đả động gì đến chuyện chuyển ra ngoài.
Cô nhớ ngày hôm đó Hàn Hải đến đây ở, người làm chị dâu như cô còn rất rộng lượng nói:
"Để vợ chồng em trai ở tạm đây đi, đợi khi nào em trai tìm được đơn vị làm việc rồi chuyển ra ngoài thuê phòng cũng không muộn."
Nhưng người ta hay bảo, dễ vay tiền nhưng khó trả tiền.
Kẻ vay tiền luôn làm chủ cuộc chơi.
Cuối cùng, cô nào biết bản thân đã dẫn hai con sói vô ơn vào nhà chứ?
Sau đó, Hàn Giang về nhà, hiếm khi để lộ vẻ mệt mỏi, đến khi ăn cơm xong vẫn không vui lên được tí nào.
Thoáng chốc, vợ chồng Hàn Hải đã quay về, căn phòng hai người ở cũng vang lên tiếng bật đèn.
Phạm Hiểu Quyên vẫn luôn ở trong nhà bếp, đột ngột lao ra khỏi đó một cái vèo.
Đập vào mắt cô là dáng vẻ vô tình của Bành Thải Lan đang nói gì đó với Hàn Hải, còn Hàn Hải tỏ thái độ rất bực bội.
Hình như, hai người này đang cãi nhau chuyện gì rồi.
Phạm Hiểu Quyên nở nụ cười tươi rói, nói một câu hai nghĩa:
"Em cảm ơn chị Ngọc Lan nhiều lắm, chú hai nhà em chẳng biết sao ngốc thế, ngay cả chuyện này cũng không nói cho bọn em biết gì hết. Chị về đơn vị đăng ký hộ tụi em đi, chị cứ bảo căn phòng này Hàn Hải lấy là được rồi."
Thái Ngọc Lan gật đầu, nói:
"Cũng là hai đứa sáng suốt, để chị về đơn vị nói lại cho."
Thái Ngọc Lan vừa rời đi, gương mặt của Hàn Giang lập tức biến sắc.
Con đường tương lai không thể phát triển lớn tại nông thôn được, nên hai anh em có thể chạy lên được thành phố thì phải cùng đồng lòng vượt khó.
Nhưng mà, đồng lòng của anh có giống với đồng lòng của người khác không thì chưa chắc.
Về đến nhà rồi, Hàn Giang vẫn còn buồn so.
Phạm Hiểu Quyên thấy thế cũng không chọc giận anh nữa, có lẽ trong lòng của anh đang rất khó chịu.
Đơn vị của anh không chia nhà riêng, lúc hai người kết hôn chỉ có thể mua được một căn nhà rách nát. Ai ngờ đâu, Hàn Hải cũng vào tham gia náo nhiệt, vợ chồng anh ta đã ở năm này qua năm khác, càng về sau càng không nhắc đến chuyện dọn nhà đi nữa.
Hàn Giang là người rất có chí tiến thủ, anh vẫn đang dốc sức làm việc kiếm tiền để cho cô sống những ngày tháng tốt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không biết kiếp trước có chuyện chia phòng này hay không, nhưng vợ chồng Hàn Hải vẫn luôn ở ké nhà bọn họ, không đả động gì đến chuyện chuyển ra ngoài.
Cô nhớ ngày hôm đó Hàn Hải đến đây ở, người làm chị dâu như cô còn rất rộng lượng nói:
"Để vợ chồng em trai ở tạm đây đi, đợi khi nào em trai tìm được đơn vị làm việc rồi chuyển ra ngoài thuê phòng cũng không muộn."
Nhưng người ta hay bảo, dễ vay tiền nhưng khó trả tiền.
Kẻ vay tiền luôn làm chủ cuộc chơi.
Cuối cùng, cô nào biết bản thân đã dẫn hai con sói vô ơn vào nhà chứ?
Sau đó, Hàn Giang về nhà, hiếm khi để lộ vẻ mệt mỏi, đến khi ăn cơm xong vẫn không vui lên được tí nào.
Thoáng chốc, vợ chồng Hàn Hải đã quay về, căn phòng hai người ở cũng vang lên tiếng bật đèn.
Phạm Hiểu Quyên vẫn luôn ở trong nhà bếp, đột ngột lao ra khỏi đó một cái vèo.
Đập vào mắt cô là dáng vẻ vô tình của Bành Thải Lan đang nói gì đó với Hàn Hải, còn Hàn Hải tỏ thái độ rất bực bội.
Hình như, hai người này đang cãi nhau chuyện gì rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro