Đường Đỏ
Lưu Lưu Trư
2024-08-10 10:03:04
Trong thời tiết này, độ ấm vẫn chưa tập trung trong phố nhỏ, gió lạnh bên ngoài kích thích cho cả xương đầu người ta giòn rụm.
Hàn Tinh Thần thấy mẹ về, cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngạc nhiên.
Nếu không thì sao đây, nhà nào có trẻ con mà yên lặng quá chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
Ngay sau đó, cô đã thấy đứa bé khóc thành tiếng: "Mẹ ơi, mẹ đừng đánh con."
Lúc này, cô bé không có nơi nào chạy rồi, mẹ đã đứng chắn trước cửa ra vào.
Phạm Hiểu Quyên: "..."
Lúc trước cô hung dữ đến mức nào vậy.
Cô đi vào trong, nhìn xung quanh phát hiện có một cái hũ đựng đường đỏ nằm trên mặt đất, cái hủ này rơi xuống đất nát vụn, đường đỏ trong hủ bắn ra khắp mặt đất.
Mấy viên đường lớn đã bị Hàn Tinh Thần nhặt rồi, chỉ còn lại một ít viên đường vụn vẫn chưa nhặt sạch, đang nằm lẫn lộn với bột phấn của mảnh sứ vỡ rải rác trên mặt đất.
Trên miệng con mèo nhỏ ăn vụng này còn dính chút đường đỏ, chói mắt hơn là màu hồng hồng trên da tay đã nứt của đứa bé.
Đáy lòng Phạm Hiểu Quyên nhíu lên, bởi cô nhớ kiếp trước bản thân đã hung dữ đánh con gái mình một trận.
Lúc đó là khi cô vừa đi làm về, đập vào mắt cô là một đống mảnh vỡ rải rác trên mặt đất, ngay lập tức cô giận quá mất khôn.
Tiếng đánh con của cô cả viện đều nghe được, đến mức Hàn Tinh Thần khóc lóc bảo đảm, kiếp này con bé sẽ không ăn đường đỏ nữa.
Cô bắt một đứa bé hứa chuyện này để làm gì chứ.
Lúc này, điều kiện rất kém ngay cả thiết bị sưởi ấm cũng không thể đưa vào trong con ngõ lạc hậu này được.
Mùa đông vừa mới đến còn rất rét, mọi người đều ở muốn nằm trên giường đắp chăn, nhưng con gái lại không được ở trong ổ chăn.
Cô cứ nghĩ Hàn Tinh Thần vừa hiểu chuyện vừa giỏi giang, nhưng lại quên mất con bé vẫn còn là một đứa trẻ mới năm tuổi.
Con bé chỉ muốn ăn đường đỏ thôi, nên lén mẹ lấy hũ đường đỏ từ trong tủ chén ra, cuối cùng do da ngứa ngáy nên lỡ làm rớt hủ đường xuống không kịp đỡ.
Ngày hôm đó, Phạm Hiểu Quyên quá tức giận đánh con gái mình một trận, nhưng đánh xong rồi cô lại hối hận muốn chết.
Cô sống lại một lần nữa, cũng đã học được cách làm thể nào trở thành một người mẹ hoàn hảo.
Hàn Tinh Thần không thấy mình bị đánh chửi như trong tưởng tượng.
Phạm Hiểu Quyên thở đài, cầm cây chổi và ky hốt rác cô bé đang cầm trên tay, vừa quét vừa nói:
"Con ăn bao nhiêu rồi?"
Hàn Tinh Thần thấy mẹ về, cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngạc nhiên.
Nếu không thì sao đây, nhà nào có trẻ con mà yên lặng quá chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.
Ngay sau đó, cô đã thấy đứa bé khóc thành tiếng: "Mẹ ơi, mẹ đừng đánh con."
Lúc này, cô bé không có nơi nào chạy rồi, mẹ đã đứng chắn trước cửa ra vào.
Phạm Hiểu Quyên: "..."
Lúc trước cô hung dữ đến mức nào vậy.
Cô đi vào trong, nhìn xung quanh phát hiện có một cái hũ đựng đường đỏ nằm trên mặt đất, cái hủ này rơi xuống đất nát vụn, đường đỏ trong hủ bắn ra khắp mặt đất.
Mấy viên đường lớn đã bị Hàn Tinh Thần nhặt rồi, chỉ còn lại một ít viên đường vụn vẫn chưa nhặt sạch, đang nằm lẫn lộn với bột phấn của mảnh sứ vỡ rải rác trên mặt đất.
Trên miệng con mèo nhỏ ăn vụng này còn dính chút đường đỏ, chói mắt hơn là màu hồng hồng trên da tay đã nứt của đứa bé.
Đáy lòng Phạm Hiểu Quyên nhíu lên, bởi cô nhớ kiếp trước bản thân đã hung dữ đánh con gái mình một trận.
Lúc đó là khi cô vừa đi làm về, đập vào mắt cô là một đống mảnh vỡ rải rác trên mặt đất, ngay lập tức cô giận quá mất khôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng đánh con của cô cả viện đều nghe được, đến mức Hàn Tinh Thần khóc lóc bảo đảm, kiếp này con bé sẽ không ăn đường đỏ nữa.
Cô bắt một đứa bé hứa chuyện này để làm gì chứ.
Lúc này, điều kiện rất kém ngay cả thiết bị sưởi ấm cũng không thể đưa vào trong con ngõ lạc hậu này được.
Mùa đông vừa mới đến còn rất rét, mọi người đều ở muốn nằm trên giường đắp chăn, nhưng con gái lại không được ở trong ổ chăn.
Cô cứ nghĩ Hàn Tinh Thần vừa hiểu chuyện vừa giỏi giang, nhưng lại quên mất con bé vẫn còn là một đứa trẻ mới năm tuổi.
Con bé chỉ muốn ăn đường đỏ thôi, nên lén mẹ lấy hũ đường đỏ từ trong tủ chén ra, cuối cùng do da ngứa ngáy nên lỡ làm rớt hủ đường xuống không kịp đỡ.
Ngày hôm đó, Phạm Hiểu Quyên quá tức giận đánh con gái mình một trận, nhưng đánh xong rồi cô lại hối hận muốn chết.
Cô sống lại một lần nữa, cũng đã học được cách làm thể nào trở thành một người mẹ hoàn hảo.
Hàn Tinh Thần không thấy mình bị đánh chửi như trong tưởng tượng.
Phạm Hiểu Quyên thở đài, cầm cây chổi và ky hốt rác cô bé đang cầm trên tay, vừa quét vừa nói:
"Con ăn bao nhiêu rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro