Hàn Bằng Phi
Lưu Lưu Trư
2024-08-10 10:03:04
Trong phòng chăng tấm vải đen dày nên nhìn không rõ, cô tưởng là kẻ trộm, vội vàng kéo áo đối phương lôi ra ngoài.
Nhẹ tênh, hóa ra là một đứa trẻ.
Đối phương cũng bị dọa nhảy dựng, giọng nói non nớt gọi “bác gái ơi”.
Nghe giọng nói này rất quen thuộc, Phạm Hiểu Quyên gọi:
“Hàn Bằng Phi.”
Giọng nói này quá quen thuộc, năm đó bọn họ về nước, còn là Hàn Bằng Phi đi đón bọn họ.
Thằng nhóc cà lơ cà phất, cậu ta bằng tuổi Hàn Tinh Thần, đến ba mươi tuổi cũng chưa kết hôn, năm nào cũng đổi bạn gái, là máy bay chiến đấu trong đống tra nam.
Bản tâm thì tốt, từ nhỏ người lớn đã không dạy tốt rồi.
Đứa nhỏ này không chỉ đối xử tử tế với Hàn Giang. Mỗi lần gia đình họ quay về, Hàn Bằng Phi đều rất nhiệt tình, lần này hai vợ chồng Hàn Hải ở nhờ nơi đây, cả nhà ngồi trong phòng.
Nói ra thì còn nhớ chuyện năm đó bác trai thu nhận một nhà ba người họ.
Hàn Bằng Phi là con trai của Hàn Hải, gọi Hàn Giang là bác.
Nhóc con chảy nước mũi, quần còn kéo lên nửa bụng, cứ như vậy liếc ngang liếc dọc, một chút cũng không nhìn ra được dáng vẻ ăn chơi sau này.
Ánh mắt lấp lánh, gọi người xong thì muốn chạy.
Phạm Hiểu Quyên mũi thính ngửi được mùi khác lạ từ trong bếp, kéo cổ áo cậu ta chạy ra ngoài, bảo cậu ta đứng thẳng, nếu không sẽ bị ăn roi.
Đứa nhỏ không sợ trời không sợ đất, thật sự không cảm thấy bác gái sẽ đánh cậu ta, đứng thẳng, làm tư thế đối mặt với phái phản động.
Phạm Hiểu Quyên: “Ban nãy cháu làm gì trong nhà bếp?”
Mặc dù ở trong một viện, nhà bếp các nhà các hộ đều mở, có vài người ở chen chúc cùng nhau phải nấu cơm trong viện. May mà viện này chỉ có ba nhà, vị trí nhà cô vừa vặn có thể nối với phòng phụ, chuyển nhà bếp đến căn phòng ở phía Tây, thuận tiện coi như phòng chứa đồ, cái gì cũng có thể bỏ.
Bởi vì nhà Hàn Hải cũng ở trong viện này, hai nhà dùng chung một nhà bếp, Hàn Bằng Phi cũng có thể ra vào.
Hàn Bằng Phi chảy nước mũi, không trả lời, ánh mắt kiên định nhìn ra ngoài.
Đây là biểu hiện chột dạ.
Phạm Hiểu Quyên cũng không hỏi nữa, xách tên nhóc thối này vào nhà bếp, đến bên cạnh than tổ ong thì ngửi thấy một mùi khai, không cần nói cũng biết là thằng nhóc này làm.
“Hàn Bằng Phi, ai dạy cháu làm như vậy?”
Mỗi ngày thức dậy Hàn Tinh Thần đều nhóm lửa, than tổ ong này bị nước tiểu làm ướt rồi, không phải sẽ không nhóm lửa được sao?
Nhẹ tênh, hóa ra là một đứa trẻ.
Đối phương cũng bị dọa nhảy dựng, giọng nói non nớt gọi “bác gái ơi”.
Nghe giọng nói này rất quen thuộc, Phạm Hiểu Quyên gọi:
“Hàn Bằng Phi.”
Giọng nói này quá quen thuộc, năm đó bọn họ về nước, còn là Hàn Bằng Phi đi đón bọn họ.
Thằng nhóc cà lơ cà phất, cậu ta bằng tuổi Hàn Tinh Thần, đến ba mươi tuổi cũng chưa kết hôn, năm nào cũng đổi bạn gái, là máy bay chiến đấu trong đống tra nam.
Bản tâm thì tốt, từ nhỏ người lớn đã không dạy tốt rồi.
Đứa nhỏ này không chỉ đối xử tử tế với Hàn Giang. Mỗi lần gia đình họ quay về, Hàn Bằng Phi đều rất nhiệt tình, lần này hai vợ chồng Hàn Hải ở nhờ nơi đây, cả nhà ngồi trong phòng.
Nói ra thì còn nhớ chuyện năm đó bác trai thu nhận một nhà ba người họ.
Hàn Bằng Phi là con trai của Hàn Hải, gọi Hàn Giang là bác.
Nhóc con chảy nước mũi, quần còn kéo lên nửa bụng, cứ như vậy liếc ngang liếc dọc, một chút cũng không nhìn ra được dáng vẻ ăn chơi sau này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt lấp lánh, gọi người xong thì muốn chạy.
Phạm Hiểu Quyên mũi thính ngửi được mùi khác lạ từ trong bếp, kéo cổ áo cậu ta chạy ra ngoài, bảo cậu ta đứng thẳng, nếu không sẽ bị ăn roi.
Đứa nhỏ không sợ trời không sợ đất, thật sự không cảm thấy bác gái sẽ đánh cậu ta, đứng thẳng, làm tư thế đối mặt với phái phản động.
Phạm Hiểu Quyên: “Ban nãy cháu làm gì trong nhà bếp?”
Mặc dù ở trong một viện, nhà bếp các nhà các hộ đều mở, có vài người ở chen chúc cùng nhau phải nấu cơm trong viện. May mà viện này chỉ có ba nhà, vị trí nhà cô vừa vặn có thể nối với phòng phụ, chuyển nhà bếp đến căn phòng ở phía Tây, thuận tiện coi như phòng chứa đồ, cái gì cũng có thể bỏ.
Bởi vì nhà Hàn Hải cũng ở trong viện này, hai nhà dùng chung một nhà bếp, Hàn Bằng Phi cũng có thể ra vào.
Hàn Bằng Phi chảy nước mũi, không trả lời, ánh mắt kiên định nhìn ra ngoài.
Đây là biểu hiện chột dạ.
Phạm Hiểu Quyên cũng không hỏi nữa, xách tên nhóc thối này vào nhà bếp, đến bên cạnh than tổ ong thì ngửi thấy một mùi khai, không cần nói cũng biết là thằng nhóc này làm.
“Hàn Bằng Phi, ai dạy cháu làm như vậy?”
Mỗi ngày thức dậy Hàn Tinh Thần đều nhóm lửa, than tổ ong này bị nước tiểu làm ướt rồi, không phải sẽ không nhóm lửa được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro