Mua Láng Giềng...
Lưu Lưu Trư
2024-08-10 10:03:04
“Đám nhóc thối tha, bây giờ mới biết nói lời ngon ngọt à.”
Bà nội Tôn nghe có người đến, lập tức ló đầu ra mắng đám nhóc thối nhà mình, rồi lại thấy Phạm Hiểu Quyên nhét vào túi áo mình một thanh kẹo đậu phộng, bà ấy giơ cánh tay ướt nhẹp lên xua xua, cười:
"Đến chơi được rồi quà cáp làm gì."
Đầu năm nay không có tình trạng mất mùa, đói khát, mấy nhà người ta tiết kiệm một chút cũng có thể mua thêm ít đồ ăn vặt cho bọn nhỏ trong nhà.
"Đó cũng chẳng phải thứ hiếm hoi gì, cháu biết dì thích ăn kẹo đậu phộng. Đúng lúc, nhà cháu có mua một ít, thuận đường đến đây thăm dì rồi tặng luôn ấy mà."
Tình người phải tích lũy từng ngày mới phát triển bền vững được, nếu chỉ thỉnh thoảng giao tiếp thì tiếng gió nghe được cũng ít đi.
Người ở trong viện không ai quen thân với ai quá nhiều, hồi cô còn trẻ không ra khỏi cửa nhà mình dẫu một bước, nên không trách được vào kiếp trước, nhà họ Tôn và họ Vương muốn bán nhà, cô không hay không biết.
Bà nội Tôn lập tức xúc động.
Trong ngày thường, có vài nàng dâu rất thích tranh nhau mỉa mai Tiểu Phạm, nhưng bà ấy thấy Tiểu Phạm là cô bé ngoan, tính cách cần cù vừa đáng tin.
Hai người cứ nói chuyện, nhờ đó Phạm Hiểu Quyên mới biết được điều kiện nhà họ Tôn không tệ như trong tưởng tượng của mình.
Thập niên 90 là thời kỳ kinh tế tăng trưởng với tốc độ cao, rất nhiều người xuống biển cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Mấy đứa con của nhà họ Tôn cũng rất giỏi, con trai cả nhà họ Tôn làm việc ở cục đường sắt, đơn vị cũng chuẩn bị chia phòng cho anh ta.
Đứa con thứ hai là con gái, tuy đã gả đi rồi nhưng mấy năm qua vẫn để cô ta ở nhà chăm sóc, còn có con gái út bây giờ đang làm việc trong xưởng.
Nhưng vì sao những năm qua, ba đứa con của họ vẫn muốn ở chung căn nhà nhỏ với cha mẹ chứ.
Thật ra mọi người biết rất rõ, bốn gia đình chen chúc ở chung một nhà, sớm muộn gì cũng lấy được ngôi nhà chính này.
Bây giờ, cha mẹ vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, cũng không ai muốn người khác được hời, tính ra lùi mười ngàn bước nghĩ lại thì chẳng ai muốn các anh em khác lấy được tiền bán nhà nhiều nhất.
Bà nội Tôn nói đến đây, thở dài:
"Chẳng lẽ dì không biết bọn nó nghĩ cái gì, mà dì vừa không muốn bán nhà rồi phải đi ở đậu nhà bọn nó, vừa rất muốn bán nhà để lấy tiền.
Mà bọn nó chẳng đứa nào muốn chịu thiệt, bây giờ thằng cả đã có nhà riêng rồi cũng không chịu chuyển đi, bọn dì cũng chẳng biết làm sao cả, nên cứ ở vậy thôi."
Bà nội Tôn nghe có người đến, lập tức ló đầu ra mắng đám nhóc thối nhà mình, rồi lại thấy Phạm Hiểu Quyên nhét vào túi áo mình một thanh kẹo đậu phộng, bà ấy giơ cánh tay ướt nhẹp lên xua xua, cười:
"Đến chơi được rồi quà cáp làm gì."
Đầu năm nay không có tình trạng mất mùa, đói khát, mấy nhà người ta tiết kiệm một chút cũng có thể mua thêm ít đồ ăn vặt cho bọn nhỏ trong nhà.
"Đó cũng chẳng phải thứ hiếm hoi gì, cháu biết dì thích ăn kẹo đậu phộng. Đúng lúc, nhà cháu có mua một ít, thuận đường đến đây thăm dì rồi tặng luôn ấy mà."
Tình người phải tích lũy từng ngày mới phát triển bền vững được, nếu chỉ thỉnh thoảng giao tiếp thì tiếng gió nghe được cũng ít đi.
Người ở trong viện không ai quen thân với ai quá nhiều, hồi cô còn trẻ không ra khỏi cửa nhà mình dẫu một bước, nên không trách được vào kiếp trước, nhà họ Tôn và họ Vương muốn bán nhà, cô không hay không biết.
Bà nội Tôn lập tức xúc động.
Trong ngày thường, có vài nàng dâu rất thích tranh nhau mỉa mai Tiểu Phạm, nhưng bà ấy thấy Tiểu Phạm là cô bé ngoan, tính cách cần cù vừa đáng tin.
Hai người cứ nói chuyện, nhờ đó Phạm Hiểu Quyên mới biết được điều kiện nhà họ Tôn không tệ như trong tưởng tượng của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thập niên 90 là thời kỳ kinh tế tăng trưởng với tốc độ cao, rất nhiều người xuống biển cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Mấy đứa con của nhà họ Tôn cũng rất giỏi, con trai cả nhà họ Tôn làm việc ở cục đường sắt, đơn vị cũng chuẩn bị chia phòng cho anh ta.
Đứa con thứ hai là con gái, tuy đã gả đi rồi nhưng mấy năm qua vẫn để cô ta ở nhà chăm sóc, còn có con gái út bây giờ đang làm việc trong xưởng.
Nhưng vì sao những năm qua, ba đứa con của họ vẫn muốn ở chung căn nhà nhỏ với cha mẹ chứ.
Thật ra mọi người biết rất rõ, bốn gia đình chen chúc ở chung một nhà, sớm muộn gì cũng lấy được ngôi nhà chính này.
Bây giờ, cha mẹ vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, cũng không ai muốn người khác được hời, tính ra lùi mười ngàn bước nghĩ lại thì chẳng ai muốn các anh em khác lấy được tiền bán nhà nhiều nhất.
Bà nội Tôn nói đến đây, thở dài:
"Chẳng lẽ dì không biết bọn nó nghĩ cái gì, mà dì vừa không muốn bán nhà rồi phải đi ở đậu nhà bọn nó, vừa rất muốn bán nhà để lấy tiền.
Mà bọn nó chẳng đứa nào muốn chịu thiệt, bây giờ thằng cả đã có nhà riêng rồi cũng không chịu chuyển đi, bọn dì cũng chẳng biết làm sao cả, nên cứ ở vậy thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro