Tiền Nong
Lưu Lưu Trư
2024-08-10 10:03:04
Cô làm kế toán ở xưởng quần áo, hiệu quả và lợi nhuận của đơn vị không tốt, đến bây giờ chỉ phát lương cơ bản.
Thu nhập của Hàn Giang cũng không phải rất cao, một nhà lớn bé ăn uống ngủ nghỉ, mấy năm nay cũng không dư ra được tiền.
Cô và Hàn Giang vào thành phố sớm, thuê một căn phòng một tháng tốn mười mấy đồng.
Tiền Hàn Giang để dành trước khi kết hôn đều vào tay bà mẹ chồng, lúc lần đầu phân nhà cũng không muốn lấy ra một đồng, uổng công bỏ lỡ cơ hội tốt để phân nhà.
Sau này mua được hai gian phòng, tốt xấu gì cũng có nơi ở của mình.
Kiếp trước có thể ra nước ngoài là vì Hàn Giang mua đứt tuổi nghề, cộng thêm bán cả nhà linh tinh lang tang cộng lại.
Lật sổ sách, khoản dư có thể tính được chỉ có hai vạn đồng.
Tiền lương một tháng của Hàn Giang là hai trăm tám, cộng thêm thu nhập đến doanh nghiệp nhà nước làm thêm là hơn ba trăm, dẫn vận động viên tham gia thi đấu anh cũng có thể chia được chút tiền thưởng.
Đơn vị của Phạm Hiểu Quyên hiệu quả và lợi nhuận không tốt, chỉ phát lương cơ bản là một trăm hai.
Cũng may là không cần trả tiền thuê nhà.
Nhưng sáu người phải ăn cơm, một tháng cả nhà ăn hết một trăm năm mươi cân gạo, là một trăm hai mươi đồng.
Tiền dầu một tháng ít nhất cũng phải tốn hai mươi đồng, ăn rau cho dù là rau cải trắng, một tháng ít nhiều gì cũng cần bốn mươi năm mươi đồng.
Tính tới tính lui chỉ còn dư lại được khoảng hơn bốn trăm đồng mấy năm nay vợ chồng Hàn Hải chẳng lấy ra được một xu nào.
Cuối cùng ba vị tiêu xài nhiều nhất trong nhà hoàn toàn không bỏ ra được một xu nào.
Lúc đầu không nói, sau này lại thành quy tắc không tiện mở miệng, sau đó nữa Phạm Hiểu Quyên nhắc bên miệng, hai người đó chỉ coi như không nghe thấy.
Phạm Hiểu Quyên nhớ đến là tức giận, nếu như bỏ ba thùng cơm đó sang một bên, ba người nhà mình còn cần sống keo kiệt như vậy qua ngày sao?
Tính sổ sách xong, cô cứ như vậy nhìn Hàn Giang, chồng mình không lên tiếng.
“Hàn Giang, ban đầu em trai anh bảo không tìm được việc tạm thời ở nhờ, nhưng mà bây giờ công việc đã ổn định rồi, sao còn không chịu dọn đi?
Cha anh nói hay lắm, anh em hai người phải hòa thuận, bản thân ông ấy có thể ở chung với chú anh không? Em nhớ có năm hai nhà vì giành một cây táo, suýt nữa ném cuốc đánh nhau đúng không?”
Người thường không nhận ra mình rõ ràng cũng không thể ở chung với anh em, mà cứ hy vọng các con của mình ở chung như lúc nhỏ.
Đây chẳng phải vô nghĩa sao?
Thu nhập của Hàn Giang cũng không phải rất cao, một nhà lớn bé ăn uống ngủ nghỉ, mấy năm nay cũng không dư ra được tiền.
Cô và Hàn Giang vào thành phố sớm, thuê một căn phòng một tháng tốn mười mấy đồng.
Tiền Hàn Giang để dành trước khi kết hôn đều vào tay bà mẹ chồng, lúc lần đầu phân nhà cũng không muốn lấy ra một đồng, uổng công bỏ lỡ cơ hội tốt để phân nhà.
Sau này mua được hai gian phòng, tốt xấu gì cũng có nơi ở của mình.
Kiếp trước có thể ra nước ngoài là vì Hàn Giang mua đứt tuổi nghề, cộng thêm bán cả nhà linh tinh lang tang cộng lại.
Lật sổ sách, khoản dư có thể tính được chỉ có hai vạn đồng.
Tiền lương một tháng của Hàn Giang là hai trăm tám, cộng thêm thu nhập đến doanh nghiệp nhà nước làm thêm là hơn ba trăm, dẫn vận động viên tham gia thi đấu anh cũng có thể chia được chút tiền thưởng.
Đơn vị của Phạm Hiểu Quyên hiệu quả và lợi nhuận không tốt, chỉ phát lương cơ bản là một trăm hai.
Cũng may là không cần trả tiền thuê nhà.
Nhưng sáu người phải ăn cơm, một tháng cả nhà ăn hết một trăm năm mươi cân gạo, là một trăm hai mươi đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền dầu một tháng ít nhất cũng phải tốn hai mươi đồng, ăn rau cho dù là rau cải trắng, một tháng ít nhiều gì cũng cần bốn mươi năm mươi đồng.
Tính tới tính lui chỉ còn dư lại được khoảng hơn bốn trăm đồng mấy năm nay vợ chồng Hàn Hải chẳng lấy ra được một xu nào.
Cuối cùng ba vị tiêu xài nhiều nhất trong nhà hoàn toàn không bỏ ra được một xu nào.
Lúc đầu không nói, sau này lại thành quy tắc không tiện mở miệng, sau đó nữa Phạm Hiểu Quyên nhắc bên miệng, hai người đó chỉ coi như không nghe thấy.
Phạm Hiểu Quyên nhớ đến là tức giận, nếu như bỏ ba thùng cơm đó sang một bên, ba người nhà mình còn cần sống keo kiệt như vậy qua ngày sao?
Tính sổ sách xong, cô cứ như vậy nhìn Hàn Giang, chồng mình không lên tiếng.
“Hàn Giang, ban đầu em trai anh bảo không tìm được việc tạm thời ở nhờ, nhưng mà bây giờ công việc đã ổn định rồi, sao còn không chịu dọn đi?
Cha anh nói hay lắm, anh em hai người phải hòa thuận, bản thân ông ấy có thể ở chung với chú anh không? Em nhớ có năm hai nhà vì giành một cây táo, suýt nữa ném cuốc đánh nhau đúng không?”
Người thường không nhận ra mình rõ ràng cũng không thể ở chung với anh em, mà cứ hy vọng các con của mình ở chung như lúc nhỏ.
Đây chẳng phải vô nghĩa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro