Thập Niên 90: Nữ Bác Sĩ Trung Y Xinh Đẹp
Cháu Gái Vợ 4
Hoán Nhược Quân
2024-11-19 14:20:13
Người lớn trong nhà đã bàn bạc với nhau, tập trung tất cả đàn ông chưa lấy vợ lại, đứng thành hàng để Lâm Bạch Thanh chọn.
Chọn người chồng mà cô cho là ưu tú nhất, thích hợp nhất.
Nhưng bây giờ thứ mà đám nhóc này đang cạnh tranh xem ai có thể lấy được hộ chiếu ra nước ngoài sớm nhất thì người đó sẽ là người đầu tiên lấy được thẻ xanh trở thành công dân nước M, nên dù họ muốn cũng không thể quản bọn nhóc này được.
Đương nhiên cô đã sống lại, cho dù trước giỗ trăm ngày không thể kiếm đủ tiền mua lại Linh Đan Đường thì cô cũng sẽ không để mình rơi vào thế bị động. Cho nên cô mỉm cười trả lời: “Chú nhỏ chú đừng lo lắng quá, cháu sẽ lựa chọn thật cẩn thận.”
Nụ cười này của cô trông rất đáng yêu, so với sự thành thạo, bình tĩnh khi cứu người lúc nãy thì hoàn toàn như hai người khác nhau.
Cố Bồi hơi thất vọng nhưng cũng chỉ đành nói: “Điều nên làm thôi.”
Lâm Bạch Thanh sực nhớ ra gì đó, hai mắt sáng rực lên tò mò hỏi: “À đúng rồi chú nhỏ, nghe nói chú ở nước ngoài đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh thạc sĩ, còn từng làm việc ở một bệnh viện rất lớn nữa, sao chú lại muốn về nước vậy?”
Thập niên chín mươi đang là thời điểm cao trào của việc xuất ngoại, mọi người ai nấy đều tranh nhau học ngoại ngữ, tranh đến sứt đầu mẻ trán để chen chúc ra nước ngoài.
Nhưng Cố Bồi là người từ nhỏ đã sống ở nước M, là nghiên cứu sinh thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp còn từng thực tập ở bệnh viện Mayo, còn về địa vị của bệnh viện Mayo ở nước M thì cả cộng đồng y tế đều biết đến.
Nhưng anh lại từ bỏ một công việc tốt như thế để về nước, còn vào làm trong bệnh viện quân y.
Lúc mới bắt đầu không ai nghĩ anh có thể kiên trì được lâu.
Một lần ngẫu nhiên về đến nhà, Lâm Bạch Thanh nghe ông Ba và ông Năm đang nói chuyện, lúc hai người nhắc đến Cố Bồi đã kiên trì được nửa năm thì cả hai đều vô cùng kinh ngạc, nhưng sự thật chứng minh sau đó anh đã kiên trì được ba mươi năm, cho đến khi cô sống lại thì anh vẫn đang kiên trì.
Trước khi sống lại cô chưa từng hỏi anh, chỉ nghe một cô bạn gái cũ nào đó của anh nhắc đến nó có thể liên quan đến mối quan hệ bất chính, không thể nào ngờ đến với trưởng bối nào đó, đương nhiên chuyện này cũng không tiện nói ra ngoài.
Đôi mắt Cố Bồi ấm áp, giọng nói cũng rất thân thiện: “Hệt như cháu vậy, làm theo di nguyện của người lớn thôi.”
Nếu như làm theo lời người lớn thật thì lại trùng khớp với câu chuyện mà cô bạn gái cũ ấy kể.
Đương nhiên, không quen không hỏi sâu, mới gặp nhau lần đầu, để mối quan hệ trở nên thân thiết hơn thì tiện miệng hỏi một hai câu là được rồi.
“Ăn nhanh đi, nếu không thì đồ ăn nguội mất.” Cố Bồi nói tiếp.
Lâm Bạch Thanh gắp một miếng thịt bò, chẳng trách Chiêu Đệ ăn đến mức phát tướng, vị chua ngọt của cà chua rất ngon miệng, vị ngọt của khoai tây Vân Nam hòa quyện với thịt bò bản địa khiến thịt hoàn toàn không bị tanh, món ăn này đúng là rất ngon.
“Chú nhỏ chú cũng thử một miếng đi, thịt bò này thơm lắm.” Lâm Bạch Thanh dứt lời, định gắp cho Cố Bồi.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên cô mới phát hiện trong nhà ăn có rất nhiều người, cô bác sĩ Mã Tú Cần kia cũng có mặt, hơn nữa đang ngồi cách đây không xa, ngay vào lúc cô gắp thịt bò cho anh thì rất nhiều người đồng loạt dừng đũa.
Xém chút nữa Lâm Bạch Thanh quên mất, bây giờ Cố Bồi mới từ nước ngoài về.
Chàng trai này từ nước ngoài về, phong độ ngời ngợi, là người mà tất cả cô gái độc thân trong bệnh viện nhắm vào.
Cũng do đây đã từng là thói quen mà thôi, nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn chưa ngốc đến mức gắp đồ ăn cho Cố Bồi trước mặt nhiều người như thế.
Cô đưa thịt vào miệng mình rồi nói tiếp: “Thơm thật, đúng là rất ngon.”
Chớp mắt cô đã ăn cơm xong, còn Cố Bồi thì sau khi nếm thử một miếng thịt thì buông đũa.
Trong trí nhớ của Lâm Bạch Thanh, Cố Bồi rất thích ăn đồ ăn Trung Quốc.
Lúc còn làm chung, anh đều ăn ké cơm mà cô mang theo nên từ đó cô cũng dần quen với việc nấu cơm cho cả hai người.
Thức ăn trong bệnh viện quân y ngon đến thế mà, xem ra có lẽ chỉ đơn giản là do hôm nay anh không muốn ăn mà thôi.
Cố Bồi bỗng nhiên lên tiếng: “Còn một tuần nữa là giỗ trăm ngày của bác cả, đến lúc đó sẽ phải bàn bạc hôn sự của cháu đúng không?”
Lâm Bạch Thanh đến để mời anh tới, cô hỏi ngược lại: “Vậy chú có đến dự không?”
Chọn người chồng mà cô cho là ưu tú nhất, thích hợp nhất.
Nhưng bây giờ thứ mà đám nhóc này đang cạnh tranh xem ai có thể lấy được hộ chiếu ra nước ngoài sớm nhất thì người đó sẽ là người đầu tiên lấy được thẻ xanh trở thành công dân nước M, nên dù họ muốn cũng không thể quản bọn nhóc này được.
Đương nhiên cô đã sống lại, cho dù trước giỗ trăm ngày không thể kiếm đủ tiền mua lại Linh Đan Đường thì cô cũng sẽ không để mình rơi vào thế bị động. Cho nên cô mỉm cười trả lời: “Chú nhỏ chú đừng lo lắng quá, cháu sẽ lựa chọn thật cẩn thận.”
Nụ cười này của cô trông rất đáng yêu, so với sự thành thạo, bình tĩnh khi cứu người lúc nãy thì hoàn toàn như hai người khác nhau.
Cố Bồi hơi thất vọng nhưng cũng chỉ đành nói: “Điều nên làm thôi.”
Lâm Bạch Thanh sực nhớ ra gì đó, hai mắt sáng rực lên tò mò hỏi: “À đúng rồi chú nhỏ, nghe nói chú ở nước ngoài đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh thạc sĩ, còn từng làm việc ở một bệnh viện rất lớn nữa, sao chú lại muốn về nước vậy?”
Thập niên chín mươi đang là thời điểm cao trào của việc xuất ngoại, mọi người ai nấy đều tranh nhau học ngoại ngữ, tranh đến sứt đầu mẻ trán để chen chúc ra nước ngoài.
Nhưng Cố Bồi là người từ nhỏ đã sống ở nước M, là nghiên cứu sinh thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp còn từng thực tập ở bệnh viện Mayo, còn về địa vị của bệnh viện Mayo ở nước M thì cả cộng đồng y tế đều biết đến.
Nhưng anh lại từ bỏ một công việc tốt như thế để về nước, còn vào làm trong bệnh viện quân y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc mới bắt đầu không ai nghĩ anh có thể kiên trì được lâu.
Một lần ngẫu nhiên về đến nhà, Lâm Bạch Thanh nghe ông Ba và ông Năm đang nói chuyện, lúc hai người nhắc đến Cố Bồi đã kiên trì được nửa năm thì cả hai đều vô cùng kinh ngạc, nhưng sự thật chứng minh sau đó anh đã kiên trì được ba mươi năm, cho đến khi cô sống lại thì anh vẫn đang kiên trì.
Trước khi sống lại cô chưa từng hỏi anh, chỉ nghe một cô bạn gái cũ nào đó của anh nhắc đến nó có thể liên quan đến mối quan hệ bất chính, không thể nào ngờ đến với trưởng bối nào đó, đương nhiên chuyện này cũng không tiện nói ra ngoài.
Đôi mắt Cố Bồi ấm áp, giọng nói cũng rất thân thiện: “Hệt như cháu vậy, làm theo di nguyện của người lớn thôi.”
Nếu như làm theo lời người lớn thật thì lại trùng khớp với câu chuyện mà cô bạn gái cũ ấy kể.
Đương nhiên, không quen không hỏi sâu, mới gặp nhau lần đầu, để mối quan hệ trở nên thân thiết hơn thì tiện miệng hỏi một hai câu là được rồi.
“Ăn nhanh đi, nếu không thì đồ ăn nguội mất.” Cố Bồi nói tiếp.
Lâm Bạch Thanh gắp một miếng thịt bò, chẳng trách Chiêu Đệ ăn đến mức phát tướng, vị chua ngọt của cà chua rất ngon miệng, vị ngọt của khoai tây Vân Nam hòa quyện với thịt bò bản địa khiến thịt hoàn toàn không bị tanh, món ăn này đúng là rất ngon.
“Chú nhỏ chú cũng thử một miếng đi, thịt bò này thơm lắm.” Lâm Bạch Thanh dứt lời, định gắp cho Cố Bồi.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên cô mới phát hiện trong nhà ăn có rất nhiều người, cô bác sĩ Mã Tú Cần kia cũng có mặt, hơn nữa đang ngồi cách đây không xa, ngay vào lúc cô gắp thịt bò cho anh thì rất nhiều người đồng loạt dừng đũa.
Xém chút nữa Lâm Bạch Thanh quên mất, bây giờ Cố Bồi mới từ nước ngoài về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chàng trai này từ nước ngoài về, phong độ ngời ngợi, là người mà tất cả cô gái độc thân trong bệnh viện nhắm vào.
Cũng do đây đã từng là thói quen mà thôi, nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn chưa ngốc đến mức gắp đồ ăn cho Cố Bồi trước mặt nhiều người như thế.
Cô đưa thịt vào miệng mình rồi nói tiếp: “Thơm thật, đúng là rất ngon.”
Chớp mắt cô đã ăn cơm xong, còn Cố Bồi thì sau khi nếm thử một miếng thịt thì buông đũa.
Trong trí nhớ của Lâm Bạch Thanh, Cố Bồi rất thích ăn đồ ăn Trung Quốc.
Lúc còn làm chung, anh đều ăn ké cơm mà cô mang theo nên từ đó cô cũng dần quen với việc nấu cơm cho cả hai người.
Thức ăn trong bệnh viện quân y ngon đến thế mà, xem ra có lẽ chỉ đơn giản là do hôm nay anh không muốn ăn mà thôi.
Cố Bồi bỗng nhiên lên tiếng: “Còn một tuần nữa là giỗ trăm ngày của bác cả, đến lúc đó sẽ phải bàn bạc hôn sự của cháu đúng không?”
Lâm Bạch Thanh đến để mời anh tới, cô hỏi ngược lại: “Vậy chú có đến dự không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro