Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 13
2024-08-26 17:07:24
Trong phòng, Củng Tử Hiên vểnh mông ghé vào trước bàn học, bộ dáng lén lút.
Bất thình lình nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, cậu sợ tới mức giật mình một cái, vừa quay đầu nhìn lại hóa ra là Phương Thanh Nghiên, thế là nhất thời tức giận, nói: "Sao lại là chị!”
Phương Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực, nhìn thoáng qua, người sau lập tức ôm ngực che lại khu vực bàn học ở trước mặt, vẻ mặt cảnh giác nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!" Tuy là như thế, nhưng bài tập hè vẫn bị lộ ra.
Phương Thanh Nghiên cười, "Làm bài tập nghỉ hè mà thôi, cậu che cái gì!”
Củng Tử Hiên lập tức đen mặt, "Không liên quan đến chị!”
Phương Thanh Nghiên lại nhìn ra chút manh mối. Vừa rồi trước khi vào nhà, cô đã nhìn thấy hành lý còn chưa dọn dẹp xong để ở phòng khách, cho nên biết dượng út hẳn là mới trở về.
Dì út rất cưng chiều con trai, nhưng dượng út lại rất nghiêm khắc. Nghiêm phụ không có ở đây, lại gặp phải kỳ nghỉ hè, Củng Tử Hiên nhất định là chơi đến điên rồi.
“Bài tập một chữ cũng chưa làm xong?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Củng Tử Hiên từ đen chuyển sang đỏ.
Phương Thanh Nghiên cười híp mắt lại thêm chút lửa, "Lát nữa dượng sẽ vào đây kiểm tra đấy!”
Củng Tử Hiên mặt từ đỏ chuyển sang xanh, nhảy dựng lên, "Chị không được cáo trạng!”
“Cậu chưa làm xong bài tập, dù tôi có mắc hay không mắc thì cậu vẫn sẽ bị dạy dỗ.” Phương Thanh Nghiên không chút lưu tình mà giội nước lạnh.
Củng Tử Hiên hoàn toàn ỉu xìu, vô lực ghé vào trên bàn, "Tôi cũng không biết làm thế nào bây giờ…” Càng gấp gáp, cậu ta còn viết không ra chữ. Mà không làm thì nhất định sẽ bị đánh rất tàn nhẫn!
Phương Thanh Nghiên kéo ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh cậu, rồi vươn tay ra, "Cho tôi xem.”
Củng Tử Hiên nhìn cô rồi lầu bầu nói: "Như thế nào, chị muốn làm giúp tối sao?”
“Mơ đi!”
Phương Thanh Nghiên không có thời gian rảnh rỗi, hơn nữa nếu cô dám làm như vậy, một khi bị dượng phát hiện thì nhất định sẽ chịu dạy dỗ cùng với Củng Tử Hiên, cô mới không đi làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Cô nói: “Nếu cậu không sợ bị dượng út phát hiện thì tôi có thể giúp.”
Củng Tử Hiên lập tức lắc đầu như trống đánh, bỏi, "Vậy chị đừng quấy rầy tôi học tập...”
Phương Thanh Nghiên cười nói: "Tuy nhiên, tôi còn thể dạy cậu làm bài, để cho cậu làm nhanh hơn, một hồi cũng không đến mức bị đánh.” Củng Tử Hiên còn đang học tiểu học năm thứ ba, cậu vắt hết óc làm không đề, nhưng đối với Phương Thanh Nghiên, đây chỉ là trò trẻ con.
Củng Tử Hiên sáng mắt lên, lập tức đưa bài tập nghỉ hè qua, lại nghe Phương Thanh Nghiên nói.
"Nhưng trước tiên cậu phải hứa giúp tôi một việc."
Củng Tử Hiên nhíu mày, ba cậu nói không sai, trên đời này không có cơm trưa miễn phí!
Bất thình lình nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, cậu sợ tới mức giật mình một cái, vừa quay đầu nhìn lại hóa ra là Phương Thanh Nghiên, thế là nhất thời tức giận, nói: "Sao lại là chị!”
Phương Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực, nhìn thoáng qua, người sau lập tức ôm ngực che lại khu vực bàn học ở trước mặt, vẻ mặt cảnh giác nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!" Tuy là như thế, nhưng bài tập hè vẫn bị lộ ra.
Phương Thanh Nghiên cười, "Làm bài tập nghỉ hè mà thôi, cậu che cái gì!”
Củng Tử Hiên lập tức đen mặt, "Không liên quan đến chị!”
Phương Thanh Nghiên lại nhìn ra chút manh mối. Vừa rồi trước khi vào nhà, cô đã nhìn thấy hành lý còn chưa dọn dẹp xong để ở phòng khách, cho nên biết dượng út hẳn là mới trở về.
Dì út rất cưng chiều con trai, nhưng dượng út lại rất nghiêm khắc. Nghiêm phụ không có ở đây, lại gặp phải kỳ nghỉ hè, Củng Tử Hiên nhất định là chơi đến điên rồi.
“Bài tập một chữ cũng chưa làm xong?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Củng Tử Hiên từ đen chuyển sang đỏ.
Phương Thanh Nghiên cười híp mắt lại thêm chút lửa, "Lát nữa dượng sẽ vào đây kiểm tra đấy!”
Củng Tử Hiên mặt từ đỏ chuyển sang xanh, nhảy dựng lên, "Chị không được cáo trạng!”
“Cậu chưa làm xong bài tập, dù tôi có mắc hay không mắc thì cậu vẫn sẽ bị dạy dỗ.” Phương Thanh Nghiên không chút lưu tình mà giội nước lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Củng Tử Hiên hoàn toàn ỉu xìu, vô lực ghé vào trên bàn, "Tôi cũng không biết làm thế nào bây giờ…” Càng gấp gáp, cậu ta còn viết không ra chữ. Mà không làm thì nhất định sẽ bị đánh rất tàn nhẫn!
Phương Thanh Nghiên kéo ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh cậu, rồi vươn tay ra, "Cho tôi xem.”
Củng Tử Hiên nhìn cô rồi lầu bầu nói: "Như thế nào, chị muốn làm giúp tối sao?”
“Mơ đi!”
Phương Thanh Nghiên không có thời gian rảnh rỗi, hơn nữa nếu cô dám làm như vậy, một khi bị dượng phát hiện thì nhất định sẽ chịu dạy dỗ cùng với Củng Tử Hiên, cô mới không đi làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Cô nói: “Nếu cậu không sợ bị dượng út phát hiện thì tôi có thể giúp.”
Củng Tử Hiên lập tức lắc đầu như trống đánh, bỏi, "Vậy chị đừng quấy rầy tôi học tập...”
Phương Thanh Nghiên cười nói: "Tuy nhiên, tôi còn thể dạy cậu làm bài, để cho cậu làm nhanh hơn, một hồi cũng không đến mức bị đánh.” Củng Tử Hiên còn đang học tiểu học năm thứ ba, cậu vắt hết óc làm không đề, nhưng đối với Phương Thanh Nghiên, đây chỉ là trò trẻ con.
Củng Tử Hiên sáng mắt lên, lập tức đưa bài tập nghỉ hè qua, lại nghe Phương Thanh Nghiên nói.
"Nhưng trước tiên cậu phải hứa giúp tôi một việc."
Củng Tử Hiên nhíu mày, ba cậu nói không sai, trên đời này không có cơm trưa miễn phí!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro