Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 17
2024-08-26 17:07:24
Tần Thục Huệ ngẩn ra, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Lúc này, Phương Thanh Nghiên tiến lên một bước, từ trên bàn trà cầm lấy tiền lì xì đếm rồi nói: "Dì út, năm mươi khối chỉ sợ không đủ chạy trốn!"
Tần Tú Lan nào nghĩ tới bao lì xì sẽ bị mở ra trực tiếp như vậy, thế là lập tức đỏ mặt, giải thích nói: "Chắc do không cẩn thận nên cầm nhầm…”
Củng Kiến Trung không nói gì mà chỉ nhìn thoáng qua vợ minnhf, sau đó vội vàng móc ví tiền ra, rút ra một xấp 100 nguyên đưa cho Phương Thanh Nghiên, nói: "Yên tâm, chuyện tiền không cần hai người quan tâm..."
Thấy thế, Tần Tú Lan miễn bàn có bao nhiêu đau thịt, nhưng cũng không thể ngăn cản, cô ta kéo kéo tay áo chị gái, lại tiếp tục khuyên nhủ: "Không sai, em cùng Kiến Trung sẽ không hại chị!”
Tần Thục Huệ trừng to hai mắt, "Nghiên Nghiên, cha ruột của con ngoại trừ Chí Cường tihf còn có thể có ai?" Mẹ chồng bên kia vu hãm còn chưa tính, nhưng không nghĩ tới chính mình em gái cũng nghĩ như vậy, bà chỉ cảm thấy thật ủy khuất.
Tần Tú Lan nhịn không được trợn trắng mắt, "Chị hai, chị cũng đừng mở to mắt nói dối, Phương gia đã nhận được giấy chứng mình của bệnh viện, chị lại không có chứng cớ gì, chỉ dựa vào một cái miệng có thể nói không thông. Hơn nữa, trước kia đã có người nói Nghiên Nghiên không giống anh rễ…”
Phương Thanh Nghiên lên tiếng ngắt lời: "Nhưng cháu và mẹ cũng không giống nhau!”
Tần Tú Lan nghĩ thầm, đó không phải rất bình thường sao, con gái lớn thường sẽ giống ba, bộ dáng này của Phương Thanh Nghiên quá nổi bật, ai biết là giống bên tên đàn ông nào ở bê ngoài...
Phương Thanh Nghiên biết không thể nói rõ, cho nên nhận mạnh lại lần nữa: “Bộ dáng của cháu không giống ba mẹ, từ nhỏ đã có người cười chê là cháu do ba mẹ nhặt được từ bên ngoài, nói không chừng là thật?”
Tần Tú Lan nhất thời trợn mắt, "Sao có thể, nếu nhặt cháu từ bên ngoài, thì cha mẹ ruột ở đâu? Dì là tận mắt nhìn thấy mẹ cháu mang thai đủ mười tháng đấy!
Phương Thanh Nghiên mặc kệ đối phương, đầu tiên là trả lại tiền cho Củng Kiến Trung, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn đối phương: Từng câu từng chữ nói ra: "Dượng, chúng cháu không cần tiền, cháu và mẹ cũng sẽ không chạy trốn!"
"Mẹ cháu tuyệt đối chưa từng làm chuyện không xứng đáng với ba, trước kia cháu đã xem qua trên tin tức có án lệ ôm nhầm đứa nhỏ, vạn nhất chuyện như vậy cũng xảy ra ở trên đầu cháu thì sao?"
"Cháu muốn điều tra rõ ràng chuyện này, con nghe dì nói dượng biết một cảnh sát rất lợi hại, dượng có thể để cho ông ấy giúp chúng cháu hay không?"
Đâu chỉ là quen biết, bạn học chính quy của Củng Kiến Trung làm cục trưởng cục cảnh sát thành phố!
Chồng có tầng quan hệ này, là Tần Tú Lan chính miệng thổi phồng ra ngoài, nhưng đến hiện tại cô ta chỉ hận không thể nuốt đầu lưỡi của mình!
Để cục trưởng cục cảnh sát thành phố đến hỗ trợ, đó phải có bao nhiêu mặt mũi?
Thiệt thòi nha đầu chết tiệt này nói ra miệng!
Lúc này, Phương Thanh Nghiên tiến lên một bước, từ trên bàn trà cầm lấy tiền lì xì đếm rồi nói: "Dì út, năm mươi khối chỉ sợ không đủ chạy trốn!"
Tần Tú Lan nào nghĩ tới bao lì xì sẽ bị mở ra trực tiếp như vậy, thế là lập tức đỏ mặt, giải thích nói: "Chắc do không cẩn thận nên cầm nhầm…”
Củng Kiến Trung không nói gì mà chỉ nhìn thoáng qua vợ minnhf, sau đó vội vàng móc ví tiền ra, rút ra một xấp 100 nguyên đưa cho Phương Thanh Nghiên, nói: "Yên tâm, chuyện tiền không cần hai người quan tâm..."
Thấy thế, Tần Tú Lan miễn bàn có bao nhiêu đau thịt, nhưng cũng không thể ngăn cản, cô ta kéo kéo tay áo chị gái, lại tiếp tục khuyên nhủ: "Không sai, em cùng Kiến Trung sẽ không hại chị!”
Tần Thục Huệ trừng to hai mắt, "Nghiên Nghiên, cha ruột của con ngoại trừ Chí Cường tihf còn có thể có ai?" Mẹ chồng bên kia vu hãm còn chưa tính, nhưng không nghĩ tới chính mình em gái cũng nghĩ như vậy, bà chỉ cảm thấy thật ủy khuất.
Tần Tú Lan nhịn không được trợn trắng mắt, "Chị hai, chị cũng đừng mở to mắt nói dối, Phương gia đã nhận được giấy chứng mình của bệnh viện, chị lại không có chứng cớ gì, chỉ dựa vào một cái miệng có thể nói không thông. Hơn nữa, trước kia đã có người nói Nghiên Nghiên không giống anh rễ…”
Phương Thanh Nghiên lên tiếng ngắt lời: "Nhưng cháu và mẹ cũng không giống nhau!”
Tần Tú Lan nghĩ thầm, đó không phải rất bình thường sao, con gái lớn thường sẽ giống ba, bộ dáng này của Phương Thanh Nghiên quá nổi bật, ai biết là giống bên tên đàn ông nào ở bê ngoài...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Thanh Nghiên biết không thể nói rõ, cho nên nhận mạnh lại lần nữa: “Bộ dáng của cháu không giống ba mẹ, từ nhỏ đã có người cười chê là cháu do ba mẹ nhặt được từ bên ngoài, nói không chừng là thật?”
Tần Tú Lan nhất thời trợn mắt, "Sao có thể, nếu nhặt cháu từ bên ngoài, thì cha mẹ ruột ở đâu? Dì là tận mắt nhìn thấy mẹ cháu mang thai đủ mười tháng đấy!
Phương Thanh Nghiên mặc kệ đối phương, đầu tiên là trả lại tiền cho Củng Kiến Trung, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn đối phương: Từng câu từng chữ nói ra: "Dượng, chúng cháu không cần tiền, cháu và mẹ cũng sẽ không chạy trốn!"
"Mẹ cháu tuyệt đối chưa từng làm chuyện không xứng đáng với ba, trước kia cháu đã xem qua trên tin tức có án lệ ôm nhầm đứa nhỏ, vạn nhất chuyện như vậy cũng xảy ra ở trên đầu cháu thì sao?"
"Cháu muốn điều tra rõ ràng chuyện này, con nghe dì nói dượng biết một cảnh sát rất lợi hại, dượng có thể để cho ông ấy giúp chúng cháu hay không?"
Đâu chỉ là quen biết, bạn học chính quy của Củng Kiến Trung làm cục trưởng cục cảnh sát thành phố!
Chồng có tầng quan hệ này, là Tần Tú Lan chính miệng thổi phồng ra ngoài, nhưng đến hiện tại cô ta chỉ hận không thể nuốt đầu lưỡi của mình!
Để cục trưởng cục cảnh sát thành phố đến hỗ trợ, đó phải có bao nhiêu mặt mũi?
Thiệt thòi nha đầu chết tiệt này nói ra miệng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro