Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 24
2024-08-26 17:07:24
Thẩm Khả Di bị hỏi ngược lại có chút khó nói, dù sao thì trước kia cô ta chỉ ăn bún ốc hoặc là được bán trong tiệm, hoặc là mua bún ốc tự nấu sẵn, về chỉ cần đun nước sôi rồi ném gia vị vào trong nồi là được thôi. Cô ta còn chưa từng thấy những thứ này, nên làm sao biết được bún ốc được làm như thế nào chứ.
Thẩm Khả Di cũng không muốn tỏ ra yếu thế, bẻ ngón tay đếm: "Trong bún ốc đương nhiên có ốc rồi, còn phải thêm một đống lớn nguyên liệu, ví dụ như mộc nhĩ, rau cúc, đậu phộng các loại..."
Gia vị thì coi như đầy đủ hết, nhưng đây chỉ là thứ bày ra bên ngoài thôi, thứ tinh túy nhất của bún ốc thật ra là nước canh. Nếu không làm được nước canh, thì bún ốc sẽ không còn là bún ốc nữa. Nhưng mà Thẩm Khả Nghi tất nhiên là không biết gì về chuyện này.
Phương Thanh Nghiên còn tưởng rằng bộ dáng chậm rãi mà nói của Thẩm Khả Di kia, sẽ là một chuyên gia, nào biết cô ta không biết gì mà chỉ đang là giả bộ hiểu mà thôi.
Bún ốc hiện tại đang là đặc sản của nơi khác, ở huyện Nam Hương năm 1992 e rằng không có mấy người nghe nói qua.
Cả nhà Thẩm Khả Di là người tỉnh ngoài, có lẽ đã sớm ăn bún ốc ở thành phố khác, có thể nói ra một ít nguyên liệu cũng không có gì kỳ quái.
Dù sao, chỉ cần người huyện Nam Hương chưa từng ăn bún ốc là được rồi.
Thấy Thẩm Khả Di không nói được cái gì đặc biệt, Phương Thanh Nghiên liền mất hứng thú, cô vội thu dọn phòng bếp, sau đó bưng bát canh bún mới ra lò này vào nhà.
Thẩm Khả Di đi theo phía sau cô, làm như vô tình đi theo.
Phương Thanh Nghiên dừng bước, thân mình chắn ngang cửa, nói: "Cậu định làm gì?”
Thẩm Khả Di há hốc mồm cứng lưỡi, xấu hổ đến mức không biết nên nói cái gì cho phải. Cô ta còn cho rằng Phương Thanh Nghiên vừa rồi đã chủ động nói chuyện cùng thì hai người liền có thể xem như bạn bè.
“Tôi chỉ là có chút tò mò cậu sống ở nơi nào thôi.”
“Mẹ tôi nói rồi, không thể tùy tiện cho người khác vào nhà.”
Phương Thanh Nghiên mặt không đỏ tim không đập mà đem nồi quăng cho Tần Thục Huệ, mũi chân đưa lên cạnh cửa, làm bộ muốn đóng cửa.
Thẩm Khả Di lại nhanh chóng cầm tay nắm cửa, nói: "Phương Thanh Nghiên, tôi thật sự là có chuyện muốn nói cho cậu."
Phương Thanh Nghiên im lặng đứng lại, ánh mắt dừng trên mặt đối phương. Người này nếu không nói được một cái lý do đàng hoàng gì, thì lấy tính tình của cô, nhất định sẽ cầm cái chén trong tay trực tiếp úp lên đầu đối phương.
Thẩm Khả Di cũng không muốn tỏ ra yếu thế, bẻ ngón tay đếm: "Trong bún ốc đương nhiên có ốc rồi, còn phải thêm một đống lớn nguyên liệu, ví dụ như mộc nhĩ, rau cúc, đậu phộng các loại..."
Gia vị thì coi như đầy đủ hết, nhưng đây chỉ là thứ bày ra bên ngoài thôi, thứ tinh túy nhất của bún ốc thật ra là nước canh. Nếu không làm được nước canh, thì bún ốc sẽ không còn là bún ốc nữa. Nhưng mà Thẩm Khả Nghi tất nhiên là không biết gì về chuyện này.
Phương Thanh Nghiên còn tưởng rằng bộ dáng chậm rãi mà nói của Thẩm Khả Di kia, sẽ là một chuyên gia, nào biết cô ta không biết gì mà chỉ đang là giả bộ hiểu mà thôi.
Bún ốc hiện tại đang là đặc sản của nơi khác, ở huyện Nam Hương năm 1992 e rằng không có mấy người nghe nói qua.
Cả nhà Thẩm Khả Di là người tỉnh ngoài, có lẽ đã sớm ăn bún ốc ở thành phố khác, có thể nói ra một ít nguyên liệu cũng không có gì kỳ quái.
Dù sao, chỉ cần người huyện Nam Hương chưa từng ăn bún ốc là được rồi.
Thấy Thẩm Khả Di không nói được cái gì đặc biệt, Phương Thanh Nghiên liền mất hứng thú, cô vội thu dọn phòng bếp, sau đó bưng bát canh bún mới ra lò này vào nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Khả Di đi theo phía sau cô, làm như vô tình đi theo.
Phương Thanh Nghiên dừng bước, thân mình chắn ngang cửa, nói: "Cậu định làm gì?”
Thẩm Khả Di há hốc mồm cứng lưỡi, xấu hổ đến mức không biết nên nói cái gì cho phải. Cô ta còn cho rằng Phương Thanh Nghiên vừa rồi đã chủ động nói chuyện cùng thì hai người liền có thể xem như bạn bè.
“Tôi chỉ là có chút tò mò cậu sống ở nơi nào thôi.”
“Mẹ tôi nói rồi, không thể tùy tiện cho người khác vào nhà.”
Phương Thanh Nghiên mặt không đỏ tim không đập mà đem nồi quăng cho Tần Thục Huệ, mũi chân đưa lên cạnh cửa, làm bộ muốn đóng cửa.
Thẩm Khả Di lại nhanh chóng cầm tay nắm cửa, nói: "Phương Thanh Nghiên, tôi thật sự là có chuyện muốn nói cho cậu."
Phương Thanh Nghiên im lặng đứng lại, ánh mắt dừng trên mặt đối phương. Người này nếu không nói được một cái lý do đàng hoàng gì, thì lấy tính tình của cô, nhất định sẽ cầm cái chén trong tay trực tiếp úp lên đầu đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro