Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 39
2024-08-26 17:07:24
Bọn nhỏ ăn kẹo tràn đầy sữa ngọt, gặm bánh bích quy thơm giòn, mới không rảnh để ý đến cô!
Phương Thanh Nghiên gảy ốc đá trong thùng, cười đến mặt mày cong cong, thuận tay kẹp sách bài tập dưới nách, mang theo thùng nước nặng trịch trở về.
Bọn trẻ vừa ăn quà vặt, vừa cười nói vây quanh cô.
"Phương Thanh Nghiên, lần sau nếu chị còn có chuyện tốt như vậy, nhất định phải gọi cho bọn em đấy!"
"Đúng rồi, chị có cần bọn em khiêng giúp không?"
Một cái thùng ốc đá này ít nhất phải đến hơn hai mươi cân, lấy tuổi tác hiện tại của Phương Thanh Nghiên, nếu cô muốn mang tất cả về nhà thì cũng rất cần thời gian.
Nhưng cô còn chưa kịp gật đầu, chợt nghe đứa trẻ kia bổ sung thêm một câu, nói: “Nếu mang về thì chị sẽ cho bọn em bao nhiêu đồ ăn ngon nữa đây?”
Nhìn bọn chúng không khỏi trông mong mà nhìn về hướng cô, trên mặt Phương Thanh Nghiên nhất thời không khỏi xuất hiện rất nhiều đường hắc tuyến.
Được rồi, lần sau cô nhất định sẽ đem thù lao vận chuyển cũng tính vào cái đợt bánh kẹo này.
Phương Thanh Nghiên cười cự tuyệt, sau này cô còn muốn mời đám nhóc này góp sức lao động cho cô, vì thế những quy tắc mà cô đưa ra không thể phá vỡ được.
Đứa nhỏ đề xuất muốn giúp đỡ kia lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Không bao lâu, trong rừng cũng chỉ còn lại có một mình Phương Thanh Nghiên, cô mang theo một thùng ốc đá đi được một chút thì dừng lại một chút để nghỉ ngơi, dù sao làm như vậy cũng sẽ không cảm thấy nó quá nặng.
Nhưng đúng lúc này, không biết là từ nơi nào truyền đến một âm thanh.
“Đứng lại đó cho tao!”
Phương Thanh Nghiên có chút sửng sốt, đến khi cô ý thức được cái giọng nói này là đang nói cô, thì cô vội quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn cô liền thấy ở chỗ hạ du có một bóng người, đúng thật là chạy như điên về phía cô.
“Con nhãi ranh, dám trộm đồ của tao, để xem tao xử lý mày như thế nào!”
Phương Thanh Nghiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn cảnh giác mà lui về phía sau một bước: “Cháu trộm cái gì của chú chứ?”
Người nọ chỉ vào thùng nước trong tay cô: "Mày còn chối sao?”
Phương Thanh Nghiên nghe vậy liền sửng sốt, không thể nào, con suối kia thế mà còn có chủ nữa sao?
Cô theo bản năng muốn giải thích, đáng tiếc người nọ rất nhanh đã bước đến trước mặt của cô, lúc này cô mới nhìn thấy rõ, hóa ra ông ta là một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, bộ dáng vô cùng hung dữ, trong tay còn cầm thêm một cái cuốc, hiện đang đưa tay muốn đoạt lấy thùng nước của cô.
Phương Thanh Nghiên gảy ốc đá trong thùng, cười đến mặt mày cong cong, thuận tay kẹp sách bài tập dưới nách, mang theo thùng nước nặng trịch trở về.
Bọn trẻ vừa ăn quà vặt, vừa cười nói vây quanh cô.
"Phương Thanh Nghiên, lần sau nếu chị còn có chuyện tốt như vậy, nhất định phải gọi cho bọn em đấy!"
"Đúng rồi, chị có cần bọn em khiêng giúp không?"
Một cái thùng ốc đá này ít nhất phải đến hơn hai mươi cân, lấy tuổi tác hiện tại của Phương Thanh Nghiên, nếu cô muốn mang tất cả về nhà thì cũng rất cần thời gian.
Nhưng cô còn chưa kịp gật đầu, chợt nghe đứa trẻ kia bổ sung thêm một câu, nói: “Nếu mang về thì chị sẽ cho bọn em bao nhiêu đồ ăn ngon nữa đây?”
Nhìn bọn chúng không khỏi trông mong mà nhìn về hướng cô, trên mặt Phương Thanh Nghiên nhất thời không khỏi xuất hiện rất nhiều đường hắc tuyến.
Được rồi, lần sau cô nhất định sẽ đem thù lao vận chuyển cũng tính vào cái đợt bánh kẹo này.
Phương Thanh Nghiên cười cự tuyệt, sau này cô còn muốn mời đám nhóc này góp sức lao động cho cô, vì thế những quy tắc mà cô đưa ra không thể phá vỡ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa nhỏ đề xuất muốn giúp đỡ kia lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Không bao lâu, trong rừng cũng chỉ còn lại có một mình Phương Thanh Nghiên, cô mang theo một thùng ốc đá đi được một chút thì dừng lại một chút để nghỉ ngơi, dù sao làm như vậy cũng sẽ không cảm thấy nó quá nặng.
Nhưng đúng lúc này, không biết là từ nơi nào truyền đến một âm thanh.
“Đứng lại đó cho tao!”
Phương Thanh Nghiên có chút sửng sốt, đến khi cô ý thức được cái giọng nói này là đang nói cô, thì cô vội quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn cô liền thấy ở chỗ hạ du có một bóng người, đúng thật là chạy như điên về phía cô.
“Con nhãi ranh, dám trộm đồ của tao, để xem tao xử lý mày như thế nào!”
Phương Thanh Nghiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn cảnh giác mà lui về phía sau một bước: “Cháu trộm cái gì của chú chứ?”
Người nọ chỉ vào thùng nước trong tay cô: "Mày còn chối sao?”
Phương Thanh Nghiên nghe vậy liền sửng sốt, không thể nào, con suối kia thế mà còn có chủ nữa sao?
Cô theo bản năng muốn giải thích, đáng tiếc người nọ rất nhanh đã bước đến trước mặt của cô, lúc này cô mới nhìn thấy rõ, hóa ra ông ta là một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, bộ dáng vô cùng hung dữ, trong tay còn cầm thêm một cái cuốc, hiện đang đưa tay muốn đoạt lấy thùng nước của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro