Thập Niên 90 Sau Khi Lộ Tiếng Lòng Cô Em Gái Út Được Đoàn Sủng
Chương 17
2024-11-14 23:45:01
"Trình Trình giấu riêng, hai anh trai đều không có, ba mau ăn đi, không ăn là hết đấy."
Cô bé tưởng mình nói rất nhỏ nhưng không ngờ mọi người trong nhà đều nghe thấy.
Nghe vậy, Tưởng Kiến Quốc bật cười, phiền muộn lập tức tan biến hết.
Tưởng Lịch cố tình trêu cô bé: "Trình Trình này, trên tay cầm gì thế, đưa anh xem nào."
Tưởng Trình Trình vội nhét quả trứng gà vào tay Tưởng Kiến Quốc.
Sau đó mới giơ lòng bàn tay ra với Tưởng Lịch: "Trình Trình không có gì cả!"
Tưởng Lịch cố tình giơ bàn tay nhỏ của cô bé lên ngửi ngửi: "Thế à? Sao anh lại ngửi thấy mùi trứng gà nhỉ?"
"Anh hai ngửi nhầm rồi! Ngửi nhầm rồi!"
Biểu cảm của Tưởng Trình Trình vô cùng chột dạ, khiến Tưởng Lịch cười ha hả.
Cả nhà ngồi dưới ánh đèn ấm áp, Tào Cần cũng cười theo.
"Được rồi, đừng bắt nạt Trình Trình nữa, Đại Lịch, đi rửa bát đi!"
Nụ cười trên mặt Tưởng Lịch lập tức tắt ngúm, đến lượt Tưởng Trình Trình đắc ý.
Cô bé cũng nói theo mẹ: "Anh hai, đi rửa bát đi!"
"Nhóc con mà láu cá."
Nhéo má em gái một cái, Tưởng Lịch mới đi làm việc.
Sáng hôm sau, Tưởng Trình Trình lại như hôm qua, đòi đi chơi biển.
Cô bé là một đứa trẻ ngoan, rất ít khi đòi hỏi gì.
Đi biển cũng chỉ mất tiền xe buýt, Tào Cần vui vẻ chiều theo cô bé.
"Được, hôm nay Trình Trình cũng đi."
Tưởng Lịch vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy anh cả đã bế em gái lên rồi.
"Đại Lịch, hôm nay làm phiền em giúp mẹ ra chợ rồi, anh đưa Trình Trình đi biển chơi."
"Anh cả, anh cũng gian thật.” Tưởng Lịch lẩm bẩm một câu nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp mẹ dọn đồ.
Tưởng Tráng cười khờ khạo một tiếng, bế em gái lên: "Đi thôi!"
Tưởng Trình Trình vẫn nhớ đến con tàu, liền hỏi anh: "Anh ơi, ở biển có nhìn thấy tàu lớn không?"
"Có, ở biển có xưởng đóng tàu, ở đó có rất nhiều tàu lớn."
Mắt cô bé sáng lên.
"Tàu lớn!"
Tưởng Tráng nghe thấy tiếng lòng cô bé, biết em gái rất thích thú với điều này.
"Anh đưa em đi xem tàu nhé?"
Anh nói là tàu đánh cá trên biển nhưng Tưởng Trình Trình lại nghĩ anh nói là tàu lớn, lập tức vui vẻ nói: "Được!"
Cho đến khi nhìn thấy con tàu mà Tưởng Tráng nói, cô bé mới thất vọng kêu lên: "Tàu này anh hai đã đưa em xem rồi."
"Tiểu Hoa, tàu lớn bao giờ mới đến vậy?"
Khi Tưởng Tráng nghe thấy câu hỏi này của em gái, anh mới nhận ra cô chỉ muốn xem tàu lớn, liền chỉ tay về phía bờ biển xa xa.
"Trình Trình nhìn về phía đó, bên đó là xưởng đóng tàu, ở đó đang đóng tàu lớn."
Cô bé tưởng mình nói rất nhỏ nhưng không ngờ mọi người trong nhà đều nghe thấy.
Nghe vậy, Tưởng Kiến Quốc bật cười, phiền muộn lập tức tan biến hết.
Tưởng Lịch cố tình trêu cô bé: "Trình Trình này, trên tay cầm gì thế, đưa anh xem nào."
Tưởng Trình Trình vội nhét quả trứng gà vào tay Tưởng Kiến Quốc.
Sau đó mới giơ lòng bàn tay ra với Tưởng Lịch: "Trình Trình không có gì cả!"
Tưởng Lịch cố tình giơ bàn tay nhỏ của cô bé lên ngửi ngửi: "Thế à? Sao anh lại ngửi thấy mùi trứng gà nhỉ?"
"Anh hai ngửi nhầm rồi! Ngửi nhầm rồi!"
Biểu cảm của Tưởng Trình Trình vô cùng chột dạ, khiến Tưởng Lịch cười ha hả.
Cả nhà ngồi dưới ánh đèn ấm áp, Tào Cần cũng cười theo.
"Được rồi, đừng bắt nạt Trình Trình nữa, Đại Lịch, đi rửa bát đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười trên mặt Tưởng Lịch lập tức tắt ngúm, đến lượt Tưởng Trình Trình đắc ý.
Cô bé cũng nói theo mẹ: "Anh hai, đi rửa bát đi!"
"Nhóc con mà láu cá."
Nhéo má em gái một cái, Tưởng Lịch mới đi làm việc.
Sáng hôm sau, Tưởng Trình Trình lại như hôm qua, đòi đi chơi biển.
Cô bé là một đứa trẻ ngoan, rất ít khi đòi hỏi gì.
Đi biển cũng chỉ mất tiền xe buýt, Tào Cần vui vẻ chiều theo cô bé.
"Được, hôm nay Trình Trình cũng đi."
Tưởng Lịch vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy anh cả đã bế em gái lên rồi.
"Đại Lịch, hôm nay làm phiền em giúp mẹ ra chợ rồi, anh đưa Trình Trình đi biển chơi."
"Anh cả, anh cũng gian thật.” Tưởng Lịch lẩm bẩm một câu nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp mẹ dọn đồ.
Tưởng Tráng cười khờ khạo một tiếng, bế em gái lên: "Đi thôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Trình Trình vẫn nhớ đến con tàu, liền hỏi anh: "Anh ơi, ở biển có nhìn thấy tàu lớn không?"
"Có, ở biển có xưởng đóng tàu, ở đó có rất nhiều tàu lớn."
Mắt cô bé sáng lên.
"Tàu lớn!"
Tưởng Tráng nghe thấy tiếng lòng cô bé, biết em gái rất thích thú với điều này.
"Anh đưa em đi xem tàu nhé?"
Anh nói là tàu đánh cá trên biển nhưng Tưởng Trình Trình lại nghĩ anh nói là tàu lớn, lập tức vui vẻ nói: "Được!"
Cho đến khi nhìn thấy con tàu mà Tưởng Tráng nói, cô bé mới thất vọng kêu lên: "Tàu này anh hai đã đưa em xem rồi."
"Tiểu Hoa, tàu lớn bao giờ mới đến vậy?"
Khi Tưởng Tráng nghe thấy câu hỏi này của em gái, anh mới nhận ra cô chỉ muốn xem tàu lớn, liền chỉ tay về phía bờ biển xa xa.
"Trình Trình nhìn về phía đó, bên đó là xưởng đóng tàu, ở đó đang đóng tàu lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro