Thập Niên 90 Sau Khi Lộ Tiếng Lòng Cô Em Gái Út Được Đoàn Sủng
Chương 27
2024-11-14 23:45:01
Tối về nhà, ông không khỏi có chút chán nản.
Như vậy thì hai mươi công nhân thời vụ thực sự là một nhiệm vụ khó hoàn thành.
Lúc ông về nhà đã bảy giờ tối.
Tào Cần tự trông quầy hàng nên đã sớm dọn hàng, đợi Tưởng Kiến Quốc về nhà, cơm cũng được nấu xong.
Bà đưa cho Tưởng Kiến Quốc bát nước lọc nguội, có chút lo lắng.
"Hai đứa kia rốt cuộc đi đâu rồi, sao còn chưa về?"
Nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Bà vừa dứt lời, con chó ở sân sau đã sủa mấy tiếng.
"Chắc chắn là người về rồi."
Tào Cần bước nhanh mấy bước, đẩy cửa sau ra đón người nhưng không chỉ có hai đứa con trai trở về.
"Mẹ!"
Tưởng Lịch chạy trước, vui vẻ gọi bà một tiếng, nói: "Con dẫn bạn học về, ngày mai đi theo chúng con đến tàu làm việc, nhà mình có cơm tối không?"
Hôm nay mấy đứa ở ngoài chạy cả ngày, Tào Cần nghĩ chúng vất vả nên đã cố tình làm nhiều mì hơn.
Cũng may là đã làm nhiều hơn.
Bữa tối là canh mì sợi.
Mì là mì trắng trộn với bột ngô, cán thành từng miếng lớn rồi cắt thành sợi, nấu cùng nhiều rau xanh trong một nồi lớn.
Thực ra mùi vị không có gì đặc biệt, chỉ phi một chút hành lá, rồi cho thêm chút muối.
Nhưng khi đói bụng, một bát nóng hổi vào bụng lại chính là thứ ngon nhất.
"Mẹ ơi, thơm quá! Con đói muốn xỉu rồi, bụng con kêu réo lên ba lần rồi."
Tưởng Lịch đặt bát xuống lần thứ hai, còn lẩm bẩm vài câu.
Tào Cần không để ý đến cậu, nhìn mâm cơm đã sạch bách, hiếm khi bà có chút bối rối.
"Ăn no chưa? Cô làm thêm cho các cháu nhé?"
Bà hỏi hai người bạn học về cùng con trai.
Lứa trẻ lớn lên trong thời kỳ này đều biết lương thực quý giá, đến nhà người khác ăn cơm cũng không thoải mái.
Tào Cần vừa hỏi, hai cậu bé đã đỏ bừng mặt.
"Cô ơi, không cần đâu, bọn cháu no rồi."
Tưởng Lịch tranh thủ nói: "Mẹ ơi, con chưa no, còn gì không?"
Tào Cần trừng mắt nhìn cậu nhưng lại thương cậu chạy ngoài trời cả ngày, cuối cùng vẫn đứng dậy.
Bà vừa đứng dậy thì thấy Trình Trình mới năm tuổi đã đẩy bát nhỏ của mình đến trước mặt anh hai.
"Anh ơi, Trình Trình cho anh ăn."
Cô bé còn nhỏ, ăn không được nhiều.
Tào Cần vốn chỉ múc cho cô bé một bát nhỏ, Trình Trình mới ăn được vài miếng, đám người này đã như hổ đói vồ hết cả một chậu lớn trên bàn.
Tiểu Hoa nói: "Đều chạy mệt rồi nên đói, ăn khỏe thật!"
Lúc này Trình Trình mới biết thì ra anh trai đã chạy ngoài trời cả buổi chiều.
Như vậy thì hai mươi công nhân thời vụ thực sự là một nhiệm vụ khó hoàn thành.
Lúc ông về nhà đã bảy giờ tối.
Tào Cần tự trông quầy hàng nên đã sớm dọn hàng, đợi Tưởng Kiến Quốc về nhà, cơm cũng được nấu xong.
Bà đưa cho Tưởng Kiến Quốc bát nước lọc nguội, có chút lo lắng.
"Hai đứa kia rốt cuộc đi đâu rồi, sao còn chưa về?"
Nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Bà vừa dứt lời, con chó ở sân sau đã sủa mấy tiếng.
"Chắc chắn là người về rồi."
Tào Cần bước nhanh mấy bước, đẩy cửa sau ra đón người nhưng không chỉ có hai đứa con trai trở về.
"Mẹ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Lịch chạy trước, vui vẻ gọi bà một tiếng, nói: "Con dẫn bạn học về, ngày mai đi theo chúng con đến tàu làm việc, nhà mình có cơm tối không?"
Hôm nay mấy đứa ở ngoài chạy cả ngày, Tào Cần nghĩ chúng vất vả nên đã cố tình làm nhiều mì hơn.
Cũng may là đã làm nhiều hơn.
Bữa tối là canh mì sợi.
Mì là mì trắng trộn với bột ngô, cán thành từng miếng lớn rồi cắt thành sợi, nấu cùng nhiều rau xanh trong một nồi lớn.
Thực ra mùi vị không có gì đặc biệt, chỉ phi một chút hành lá, rồi cho thêm chút muối.
Nhưng khi đói bụng, một bát nóng hổi vào bụng lại chính là thứ ngon nhất.
"Mẹ ơi, thơm quá! Con đói muốn xỉu rồi, bụng con kêu réo lên ba lần rồi."
Tưởng Lịch đặt bát xuống lần thứ hai, còn lẩm bẩm vài câu.
Tào Cần không để ý đến cậu, nhìn mâm cơm đã sạch bách, hiếm khi bà có chút bối rối.
"Ăn no chưa? Cô làm thêm cho các cháu nhé?"
Bà hỏi hai người bạn học về cùng con trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lứa trẻ lớn lên trong thời kỳ này đều biết lương thực quý giá, đến nhà người khác ăn cơm cũng không thoải mái.
Tào Cần vừa hỏi, hai cậu bé đã đỏ bừng mặt.
"Cô ơi, không cần đâu, bọn cháu no rồi."
Tưởng Lịch tranh thủ nói: "Mẹ ơi, con chưa no, còn gì không?"
Tào Cần trừng mắt nhìn cậu nhưng lại thương cậu chạy ngoài trời cả ngày, cuối cùng vẫn đứng dậy.
Bà vừa đứng dậy thì thấy Trình Trình mới năm tuổi đã đẩy bát nhỏ của mình đến trước mặt anh hai.
"Anh ơi, Trình Trình cho anh ăn."
Cô bé còn nhỏ, ăn không được nhiều.
Tào Cần vốn chỉ múc cho cô bé một bát nhỏ, Trình Trình mới ăn được vài miếng, đám người này đã như hổ đói vồ hết cả một chậu lớn trên bàn.
Tiểu Hoa nói: "Đều chạy mệt rồi nên đói, ăn khỏe thật!"
Lúc này Trình Trình mới biết thì ra anh trai đã chạy ngoài trời cả buổi chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro