Thập Niên 90 Sau Khi Lộ Tiếng Lòng Cô Em Gái Út Được Đoàn Sủng
Chương 37
2024-11-14 23:45:01
Đại Tráng an ủi bà một câu, khởi động xe ba bánh rồi chạy về nhà.
Buổi trưa hôm nay của Tưởng Lịch rất khó khăn.
Ba trông hàng, mẹ và anh cả đi lên quận giải quyết việc chính, vì thế việc nấu cơm trưa đương nhiên rơi vào đầu cậu.
Nhà họ Tưởng không có quy tắc phong kiến là đàn ông không được vào bếp.
Luôn là ai rảnh thì nấu cơm.
Khoảng mười một giờ, Tưởng Lịch đã bắt đầu lo lắng không biết hôm nay nấu món gì.
Những lúc cả nhà không có người lớn như thế này không nhiều, bình thường anh cả sẽ thay cậu gánh vác, vì vậy Tưởng Lịch cũng không hay phải vào bếp nấu cơm.
Cậu cũng chỉ biết nấu mấy món.
Mì nước tính là một món, cháo rau tính là một món khác.
Tóm lại đều là đồ ăn chính ăn kèm với dưa muối.
Trước khi nấu cơm, Tưởng Lịch còn cố ý hỏi em gái: "Trưa nay Trình Trình muốn ăn gì? Anh nấu cho em!"
Trong ấn tượng của Tưởng Trình Trình đều là cơm do anh cả nấu.
Trong lòng cô bé, trình độ nấu ăn của anh cả chẳng khác gì các anh trai khác.
"Ăn bánh trứng!"
Khi cô nhóc đang suy nghĩ, Tưởng Lịch đã cho hai nắm gạo vào nồi.
"Được, vậy chúng ta ăn bánh trứng kèm cháo rau!"
Trước khi làm, Tưởng Lịch rất tự tin.
Nhưng cậu không biết rằng, tay nghề nấu ăn này, tùy vào thời gian xa bếp lâu hay ngắn, sẽ suy giảm ở những mức độ khác nhau.
Cho dù tay nghề nấu ăn của Tưởng Lịch đã rất kém, nhưng vẫn có thể thụt lùi.
Nửa tiếng sau, Tưởng Trình Trình nhìn những mảnh vụn đen xì trong đĩa, bỗng chìm vào suy tư.
"Tiểu Hoa, đây là bánh trứng à?"
Tiểu Hoa cười bên tai cô một lúc lâu: "Có lẽ là vậy, dù sao thì cái bánh này đúng là có trứng và bột mì, nhưng tốt nhất là cậu đừng ăn."
Tưởng Trình Trình ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt chờ mong của anh hai, căng thẳng nuốt nước bọt.
"Hình như anh hai rất muốn em ăn."
Tưởng Lịch thực sự rất muốn cô nếm thử, nghe thấy tiếng lòng của Tưởng Trình Trình, bèn chủ động nói: "Không cháy, chỉ là anh hai cho hơi nhiều xì dầu thôi."
Nghe vậy, Tưởng Trình Trình tin rồi, gắp một miếng nhét vào miệng.
Nhai hai cái, biểu cảm của cô nhóc lập tức nhăn nhó.
Mặc dù vậy, Tưởng Trình Trình vẫn động viên người anh trai đang chờ đợi.
"Anh hai, ngon lắm."
"Đắng quá——"
Đắng ư?!
Sao có thể đắng được!
Tưởng Lịch không tin, kéo đĩa của em gái rồi gắp một miếng.
Sau đó xuất hiện biểu cảm nhăn nhó phiên bản lớn.
Khi Tưởng Kiến Quốc về nhà, liền nhìn thấy biểu cảm giống hệt nhau của hai anh em.
Buổi trưa hôm nay của Tưởng Lịch rất khó khăn.
Ba trông hàng, mẹ và anh cả đi lên quận giải quyết việc chính, vì thế việc nấu cơm trưa đương nhiên rơi vào đầu cậu.
Nhà họ Tưởng không có quy tắc phong kiến là đàn ông không được vào bếp.
Luôn là ai rảnh thì nấu cơm.
Khoảng mười một giờ, Tưởng Lịch đã bắt đầu lo lắng không biết hôm nay nấu món gì.
Những lúc cả nhà không có người lớn như thế này không nhiều, bình thường anh cả sẽ thay cậu gánh vác, vì vậy Tưởng Lịch cũng không hay phải vào bếp nấu cơm.
Cậu cũng chỉ biết nấu mấy món.
Mì nước tính là một món, cháo rau tính là một món khác.
Tóm lại đều là đồ ăn chính ăn kèm với dưa muối.
Trước khi nấu cơm, Tưởng Lịch còn cố ý hỏi em gái: "Trưa nay Trình Trình muốn ăn gì? Anh nấu cho em!"
Trong ấn tượng của Tưởng Trình Trình đều là cơm do anh cả nấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng cô bé, trình độ nấu ăn của anh cả chẳng khác gì các anh trai khác.
"Ăn bánh trứng!"
Khi cô nhóc đang suy nghĩ, Tưởng Lịch đã cho hai nắm gạo vào nồi.
"Được, vậy chúng ta ăn bánh trứng kèm cháo rau!"
Trước khi làm, Tưởng Lịch rất tự tin.
Nhưng cậu không biết rằng, tay nghề nấu ăn này, tùy vào thời gian xa bếp lâu hay ngắn, sẽ suy giảm ở những mức độ khác nhau.
Cho dù tay nghề nấu ăn của Tưởng Lịch đã rất kém, nhưng vẫn có thể thụt lùi.
Nửa tiếng sau, Tưởng Trình Trình nhìn những mảnh vụn đen xì trong đĩa, bỗng chìm vào suy tư.
"Tiểu Hoa, đây là bánh trứng à?"
Tiểu Hoa cười bên tai cô một lúc lâu: "Có lẽ là vậy, dù sao thì cái bánh này đúng là có trứng và bột mì, nhưng tốt nhất là cậu đừng ăn."
Tưởng Trình Trình ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt chờ mong của anh hai, căng thẳng nuốt nước bọt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hình như anh hai rất muốn em ăn."
Tưởng Lịch thực sự rất muốn cô nếm thử, nghe thấy tiếng lòng của Tưởng Trình Trình, bèn chủ động nói: "Không cháy, chỉ là anh hai cho hơi nhiều xì dầu thôi."
Nghe vậy, Tưởng Trình Trình tin rồi, gắp một miếng nhét vào miệng.
Nhai hai cái, biểu cảm của cô nhóc lập tức nhăn nhó.
Mặc dù vậy, Tưởng Trình Trình vẫn động viên người anh trai đang chờ đợi.
"Anh hai, ngon lắm."
"Đắng quá——"
Đắng ư?!
Sao có thể đắng được!
Tưởng Lịch không tin, kéo đĩa của em gái rồi gắp một miếng.
Sau đó xuất hiện biểu cảm nhăn nhó phiên bản lớn.
Khi Tưởng Kiến Quốc về nhà, liền nhìn thấy biểu cảm giống hệt nhau của hai anh em.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro