Thập Niên 90 Sau Khi Lộ Tiếng Lòng Cô Em Gái Út Được Đoàn Sủng
Chương 45
2024-11-14 23:45:01
Sao hôm nay lại khéo thế, Xuân Hoa cũng ở đây?
Tưởng Kiến Quốc đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây Tưởng Xuân Hoa đã tìm ông, đại khái hiểu ra vấn đề.
"Anh cả! Mau vào đi."
Vừa thấy là ông, trên mặt Tưởng Xuân Lệ liền nở nụ cười, kéo Tưởng Xuân Hoa đang chặn cửa ra, rồi đón ông vào nhà.
Tưởng Kiến Quốc cởi giày ở cửa, đổi dép đi vào nhà.
Tưởng Xuân Hoa đứng bên cạnh nhìn, vừa mở miệng đã chế giễu.
"Không ngờ anh cả là người nông thôn vào nhà còn biết đổi dép."
Tưởng Kiến Quốc lười để ý đến bà ta, liếc mắt nhìn đôi giày thể thao trên chân bà ta rồi đáp lại một câu.
"Ừ, tôi biết lễ phép."
Ý là bà ta không biết lễ phép à?
Tưởng Xuân Hoa trợn mắt, đi trước vào phòng khách.
Xuân Lệ cười ngượng ngùng, nhỏ giọng nói với Tưởng Kiến Quốc: "Anh cả, đừng chấp nhặt với em ấy."
Cả hai đều biết rõ tính nết của Tưởng Xuân Hoa, nhìn nhau một cái, trong lòng đã hiểu rõ.
Tưởng Kiến Quốc hỏi một câu: "Hôm nay cô ta đến đây làm gì?"
"Đến xin tiền."
Có một cô em gái không biết điều như vậy, ngược lại Tưởng Xuân Lệ lại có quan hệ tốt với người anh trai đã chăm sóc bà rất nhiều khi còn nhỏ, vì vậy bà cũng không giấu giếm.
"Vì chuyện cưới xin của Đại Quân?"
"Đúng vậy.” Tưởng Xuân Lệ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Em ấy cũng đi tìm anh sao?"
Tưởng Kiến Quốc gật đầu: "Xin một vạn, anh không cho."
Là không cho, và cũng không có.
Tưởng Xuân Lệ hiểu hoàn cảnh gia đình ông, đôi lông mày thanh tú nhíu lại.
"Đây không phải là công phu sư tử ngoạm* sao?"
(*): Sư tử mở miệng to; đòi giá hoặc điều kiện rất cao.
Chưa kịp nói thêm hai câu, Tưởng Xuân Hoa đã ngồi trên ghế ở phòng khách giục: "Anh cả đến nhà người khác, sao lại không dám vào nhà? Đừng sợ, chị hai không chê anh làm bẩn nhà chị ấy đâu."
Người này nói chuyện thật khó nghe.
Ngay cả Tưởng Xuân Lệ nghe xong cũng không nhịn được mà tức giận.
"Xuân Hoa, em nói gì vậy! Không biết lớn nhỏ gì cả!"
Từ huyền quan đến phòng khách chỉ cách nhau năm bước chân, hai người vừa đi tới đã thấy Tưởng Xuân Hoa không khách sáo cầm ấm trà pha trà uống.
Bà ta thật sự không coi mình là người ngoài, thậm chí còn chưa đợi Tưởng Xuân Lệ ngồi xuống, đã tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi.
"Tháng mười Đại Quân sẽ kết hôn, chị hai, chị có thể cho Đại Quân một ít tiền mừng không?"
Biểu cảm của Tưởng Xuân Lệ có chút không vui.
Nhưng đối với cô em gái này, bà đã quen với việc bao dung, vẫn nhẹ nhàng hỏi một câu.
Tưởng Kiến Quốc đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây Tưởng Xuân Hoa đã tìm ông, đại khái hiểu ra vấn đề.
"Anh cả! Mau vào đi."
Vừa thấy là ông, trên mặt Tưởng Xuân Lệ liền nở nụ cười, kéo Tưởng Xuân Hoa đang chặn cửa ra, rồi đón ông vào nhà.
Tưởng Kiến Quốc cởi giày ở cửa, đổi dép đi vào nhà.
Tưởng Xuân Hoa đứng bên cạnh nhìn, vừa mở miệng đã chế giễu.
"Không ngờ anh cả là người nông thôn vào nhà còn biết đổi dép."
Tưởng Kiến Quốc lười để ý đến bà ta, liếc mắt nhìn đôi giày thể thao trên chân bà ta rồi đáp lại một câu.
"Ừ, tôi biết lễ phép."
Ý là bà ta không biết lễ phép à?
Tưởng Xuân Hoa trợn mắt, đi trước vào phòng khách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuân Lệ cười ngượng ngùng, nhỏ giọng nói với Tưởng Kiến Quốc: "Anh cả, đừng chấp nhặt với em ấy."
Cả hai đều biết rõ tính nết của Tưởng Xuân Hoa, nhìn nhau một cái, trong lòng đã hiểu rõ.
Tưởng Kiến Quốc hỏi một câu: "Hôm nay cô ta đến đây làm gì?"
"Đến xin tiền."
Có một cô em gái không biết điều như vậy, ngược lại Tưởng Xuân Lệ lại có quan hệ tốt với người anh trai đã chăm sóc bà rất nhiều khi còn nhỏ, vì vậy bà cũng không giấu giếm.
"Vì chuyện cưới xin của Đại Quân?"
"Đúng vậy.” Tưởng Xuân Lệ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Em ấy cũng đi tìm anh sao?"
Tưởng Kiến Quốc gật đầu: "Xin một vạn, anh không cho."
Là không cho, và cũng không có.
Tưởng Xuân Lệ hiểu hoàn cảnh gia đình ông, đôi lông mày thanh tú nhíu lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây không phải là công phu sư tử ngoạm* sao?"
(*): Sư tử mở miệng to; đòi giá hoặc điều kiện rất cao.
Chưa kịp nói thêm hai câu, Tưởng Xuân Hoa đã ngồi trên ghế ở phòng khách giục: "Anh cả đến nhà người khác, sao lại không dám vào nhà? Đừng sợ, chị hai không chê anh làm bẩn nhà chị ấy đâu."
Người này nói chuyện thật khó nghe.
Ngay cả Tưởng Xuân Lệ nghe xong cũng không nhịn được mà tức giận.
"Xuân Hoa, em nói gì vậy! Không biết lớn nhỏ gì cả!"
Từ huyền quan đến phòng khách chỉ cách nhau năm bước chân, hai người vừa đi tới đã thấy Tưởng Xuân Hoa không khách sáo cầm ấm trà pha trà uống.
Bà ta thật sự không coi mình là người ngoài, thậm chí còn chưa đợi Tưởng Xuân Lệ ngồi xuống, đã tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi.
"Tháng mười Đại Quân sẽ kết hôn, chị hai, chị có thể cho Đại Quân một ít tiền mừng không?"
Biểu cảm của Tưởng Xuân Lệ có chút không vui.
Nhưng đối với cô em gái này, bà đã quen với việc bao dung, vẫn nhẹ nhàng hỏi một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro