Chương 30 - Trút Hết Buồn Khổ Trong Lòng Mình

Máy Xay Thịt

Dịch Nam Tô Y

2024-08-07 13:02:16

Tô Niệm Tinh nhìn bộ quần áo trong cửa hàng, kiếp trước cô trực tiếp đặt những món hàng đắt đỏ gửi về đến tận nhà, còn bây giờ thì sao? Xuyên vào cái thân mặc áo phông rộng, đến ngay cả dũng khí đi vào cũng không có.

Cô thở dài một tiếng, quay người đi xuống tầng.

Cô trực tiếp đến khu đồ điện, hỏi bên này xem có máy xay thịt không?

Tốc độ nặn cá viên của cô đã luyện đến mức nhanh nhất rồi, mỗi ngày cùng lắm chỉ có thể nặn được bốn nghìn viên, muốn gia tăng tốc độ đến mức tốt nhất và tiết kiệm sức nhất thì phải mua một cái máy xay thịt. Đợi cô gom đủ tiền về nội địa rồi, chú Phúc và thím Phúc dùng máy xay thịt cũng được, không cần lo lắng không thuê được người làm nữa.

Giá đồ điện gia dụng những năm chín còn lâu mới đắt như ở kiếp sau, nhưng đồ điện ở Hương Giang cũng rẻ hơn ở nội địa một chút, cho nên có rất nhiều dân làm ăn đã phất lên nhờ buôn lậu đồ điện từ Hương Giang.

Máy xay thịt mà Tô Niệm Tinh cần là đồ điện loại nhỏ, cũng không thuộc lại đồ điện gia dụng, chẳng qua, nhân viên bán hàng nói xưởng bọn họ có loại sản phẩm này.

Một máy giá ba nghìn đồng, giá cả không hề rẻ, tiền trong tay Tô Niệm Tinh không đủ, còn nữa, sạp cá viên này cũng không phải của cô, cô chỉ là một người làm công, chuyện lớn như mua thiết bị này chắc chắn phải trưng cầu ý kiến của chú Phúc và thím Phúc.

Cô cảm ơn nhân viên bán hàng, ngỏn ý sau khi về nhà sẽ suy nghĩ thêm rồi ngày mai sẽ quyết định có cần đặt hàng hay không.

Về đến nhà, chú Phúc và thím Phúc đã ra ngoài bày sạp, bọn họ phải bán đến rất muộn mới về nên hôm nay chắc chắn không có hy vọng rồi.

Sáng sớm hôm sau, cô nói lại chuyện mua máy xay thịt, chú Phúc và thím Phúc đã lớn tuổi rồi, xưa nay không để ý đến sản phẩm điện tử, nghe xong trong mắt hai người tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Vậy mà còn có loại máy này nữa sao?”

Hai người lo lắng cá viên xay ra sẽ không ngón bằng băm thủ công, Tô Niệm Tinh giảng nguyên lý cho bọn họ: “Dùng máy xay thịt đúng là vị có kém hơn băm thủ công một chút nhưng hiệu suất cũng sẽ rất cao.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thím Phúc cảm thấy đều là làm thành cá viên cả, khẩu vị kém một chút cũng không sao. Cá viên muốn làm ngon chủ yếu nhất vẫn là cá phải tươi, cho nên bà ta lập tức nói buổi chiều sẽ không đi bán hàng nữa mà cùng cô tới trung tâm thương mại xem sao.

Trong tiệm không có máy xay thịt nhưng trong xưởng có, thường đều là bán cho thương gia, nhân viên bán hàng nói có thể đặt hàng từ bây giờ, ngày mai có thể đưa tới tận cửa.

Chú Phúc và thím Phúc cảm thấy có thể thử một lần: “Bây giờ cá viên của chúng ta đang bán rất chạy, chỉ dựa vào một mình cháu chắc chắn không được. Có máy xay thịt rồi, cháu cũng có thể làm nhiều hơn một chút được. Đúng rồi, chúng ta còn có thể chiên cá viên. Người Hương Giang thích ăn món này nhất, trước đây chỉ là do không làm được nhiều cá viên như vậy thôi.”

Chú Phúc và thím Phúc càng nghĩ lại càng cảm thấy vụ làm ăn này khả thi, hai người tỏ vẻ biết ơn đối với Tô Niệm Tinh, ngỏ ý cuối tháng sẽ tặng một bao lì xì bự cho cô.

Tô Niệm Tinh cũng vui vẻ, điều này có nghĩa cuối cùng cô cũng có thể kết thúc ngày tháng đau thương phải băm thịt cá tối ngày rồi.

Hành động của chú Phúc và thím Phúc rất nhanh, sau khi nhiều lần xác nhận với nhân viên bán hàng là có thể xay thịt, hai người lập tức trả tiền ngay.

Rất nhanh, nhà xưởng đã gửi máy xay thịt đến.

Hiển nhiên máy xanh thịt không nhỏ nhắn như phiên bản nhà dùng được, thể hình của nó to hơi cái quạt một chút, ở kiếp trước, trên mỗi một hàng thịt ở chợ đều sẽ lắp một cái máy xay thịt kiểu vậy.

Chú Phúc và thím Phúc không biết dùng, Tô Niệm Tinh đọc xong hướng dẫn cũng đã hiểu được khoảng tám, chín phần mười. Cô bỏ những khúc cá đã được xử lý xong vào trong, chưa qua một lúc đã cho ra đống cá vụn, sau đó lại đổ đống cá vụn vào tiếp, lần này có thể xay thành sợi thịt cá, lặp lại nhiều lần như vậy thịt cá sẽ càng ngày càng nhuyễn và nước cá.

Thím Phúc tò mò nhìn thao tác của cô: “Cái máy này đơn giản lại tiện, đúng là có thể bớt được không ít việc.”

Chú Phúc cũng vui vẻ: “Cái máy này chỉ cần rửa lại vài lần là cá viên làm ra sẽ càng vệ sinh hơn băm thủ công.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Trút Hết Buồn Khổ Trong Lòng Mình

Số ký tự: 0