Chương 30 - Trút Hết Buồn Khổ Trong Lòng Mình
A Lệ
Dịch Nam Tô Y
2024-08-07 13:02:16
Khi ấy, thể lực của Tô Niệm Tinh không ổn, bộ dáng đã gần như bất tỉnh, A Lệ muốn cứu cô nhưng lại sợ bị cô kéo chìm xuống sâu hơn nên chỉ đành khua nước rời đi, nhưng ai ngờ Tô Niệm Tinh vẫn chưa chết mà vẫn còn sống, cô ta có hơi nói năng lộn xộn: “Cô vẫn chưa chết tại sao lại không tới tìm tôi, con nhóc này, cô cũng thật quá vô lương tâm, tôi còn tưởng cô đã chết mà khóc suốt mấy ngày liền đó.”
Cô ta kích động đập lên cánh tay Tô Niệm Tinh mấy cái. Hai người là đồng hương nên hiển nhiên nói tiếng địa phương vùng Tứ Xuyên, nhưng Cường ngốc cũng không nghe hiểu được gì cả, thấy A Lệ đánh Tô Niệm Tinh, anh ta tuân thủ lời dặn dò của anh Bưu, ngay lập tức tóm cổ tay của A Lệ, lực tay lớn đến mức suýt chút nữa thì gãy xương. A Lệ đau đớn, sắc mặt trắng bệch cả đi, kêu oai oái.
Tô Niệm Tinh sợ hết hồn, vội vàng vỗ lên cánh tay của Cường ngốc kêu anh ta thả A Lệ ra: “Cô ấy là đồng hương của tôi, anh dùng sức nhẹ một chút đi mà!”
“Không phải cô nói cô ta nợ tiền cô sao?” Tô Niệm Tinh không ngờ đầu óc anh ta thẳng đuột như vậy, sợ sau này anh ta vẫn sẽ đi tìm A Lệ gây rắc rối nên vội giải thích: “Cô ấy không nợ tiền tôi, là tôi lừa anh đó, nếu tôi không nói cô ấy bắt nạt tôi thì anh sẽ không giúp tôi dẫn người ra ngoài đâu nhỉ?”
“Cô nói cái gì? Cô lừa tôi á?” Cường ngốc trừng to mắt nhìn cô thật lâu với vẻ khó tin, sau đó nện một đấm xuống bàn xem quẻ, cái bàn rung lên, giọng nói của anh ta giống như hạt cát bị nghiền nát vừa thô vừa nguy hiểm.
Tô Niệm Tinh có hơi sợ hãi nhưng cô đã có tấm da hổ như anh Bưu đây rồi nên cũng không sợ anh ta, vì thế cô trừng mắt nhìn lại: “Là bản thân anh không biết thay đổi dựa theo tình huống, tôi nhờ anh giúp tôi gọi người ra, vốn chỉ là chuyện thuận tay đối với anh nhưng anh cứ khăng khăng muốn tôi lừa anh đấy chứ.”
Tuy rằng lý lẽ chính là như thế nhưng suy cho cùng cũng đã lừa người ta rồi, nên cô vội vàng bảo: “Tôi mời anh uống trà sữa nhé, anh đừng giận.”
Gần đây chỉ có hàng trà sữa kiểu Hồng Kông, cô qua đó mua bốn cốc.
Cường ngốc thấy có trà sữa để uống, cơn giận lập tức tan biến ngay, nhưng vẫn còn dỗi cô cho nên quay đầu vào tường uống trà sữa, không thèm để ý đến cô nữa.
Tô Niệm Tinh cũng vui vẻ khi anh ta không qua đây làm loạn, cô đưa cho bà A Hương và A Lệ mỗi người một cốc trà sữa, lúc này mới bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Trước đây cô nói đã từng trông thấy mẹ tôi, gần đây có gặp qua không?”
A Lệ lắc đầu: “Trước kia cũng chỉ là chạm mặt vội vàng trên phố lớn một lần thôi, cô cũng thấy rồi đấy, Hồng Kông này đến đâu cũng toàn người là người. Khi ấy mẹ cô đi lên một con xe sang trọng, ăn mặc cũng rất quý phái, tôi cảm thấy chắc hẳn bà ấy đã làm bà hai của một phú hào nào đó trên bảng rồi.”
Lời này khiến Tô Niệm Tinh nghe được mà nhíu mày nhưng cũng không hề phản bác, với điều kiện của mẹ cô muốn làm vợ cả quả thật không có khả năng cho lắm.
Phía bên Hồng Kông này, người có tiền bao nuôi bà hai và bà ba đều là chuyện rất bình thường, nhưng mà tuổi tác của mẹ cô đã không còn trẻ nữa, cũng không có văn hóa gì cả, sẽ có phú hào nhìn trúng bà ta sao?
Tô Niệm Tinh chần chừ: “Liệu có khả năng là bảo mẫu hoặc viên chức không nhỉ?”
A Lệ lập tức xua tay: “Tuyệt đối không có khả năng đâu, bộ dáng thân mật kia chắc chắn là tình nhân rồi, hơn nữa tôi nghe mấy chị em khác nói mẹ cô cũng đã từng làm ở club đêm, khi ấy bà ấy chính là đầu bảng đó.”
Mẹ của Tô Niệm Tinh đến Hồng Kông làm công từ cái năm cô sáu tuổi, người nông thôn kết hôn sớm, khi ấy mẹ cô còn chưa đến ba mươi, phụ nữ ở cái tuổi ấy không còn ngây ngô trong sáng như các em gái học sinh nữa, mà ngược lại có ý vị khác, chính là độ tuổi thu hút đàn ông nhất.
Cô ta kích động đập lên cánh tay Tô Niệm Tinh mấy cái. Hai người là đồng hương nên hiển nhiên nói tiếng địa phương vùng Tứ Xuyên, nhưng Cường ngốc cũng không nghe hiểu được gì cả, thấy A Lệ đánh Tô Niệm Tinh, anh ta tuân thủ lời dặn dò của anh Bưu, ngay lập tức tóm cổ tay của A Lệ, lực tay lớn đến mức suýt chút nữa thì gãy xương. A Lệ đau đớn, sắc mặt trắng bệch cả đi, kêu oai oái.
Tô Niệm Tinh sợ hết hồn, vội vàng vỗ lên cánh tay của Cường ngốc kêu anh ta thả A Lệ ra: “Cô ấy là đồng hương của tôi, anh dùng sức nhẹ một chút đi mà!”
“Không phải cô nói cô ta nợ tiền cô sao?” Tô Niệm Tinh không ngờ đầu óc anh ta thẳng đuột như vậy, sợ sau này anh ta vẫn sẽ đi tìm A Lệ gây rắc rối nên vội giải thích: “Cô ấy không nợ tiền tôi, là tôi lừa anh đó, nếu tôi không nói cô ấy bắt nạt tôi thì anh sẽ không giúp tôi dẫn người ra ngoài đâu nhỉ?”
“Cô nói cái gì? Cô lừa tôi á?” Cường ngốc trừng to mắt nhìn cô thật lâu với vẻ khó tin, sau đó nện một đấm xuống bàn xem quẻ, cái bàn rung lên, giọng nói của anh ta giống như hạt cát bị nghiền nát vừa thô vừa nguy hiểm.
Tô Niệm Tinh có hơi sợ hãi nhưng cô đã có tấm da hổ như anh Bưu đây rồi nên cũng không sợ anh ta, vì thế cô trừng mắt nhìn lại: “Là bản thân anh không biết thay đổi dựa theo tình huống, tôi nhờ anh giúp tôi gọi người ra, vốn chỉ là chuyện thuận tay đối với anh nhưng anh cứ khăng khăng muốn tôi lừa anh đấy chứ.”
Tuy rằng lý lẽ chính là như thế nhưng suy cho cùng cũng đã lừa người ta rồi, nên cô vội vàng bảo: “Tôi mời anh uống trà sữa nhé, anh đừng giận.”
Gần đây chỉ có hàng trà sữa kiểu Hồng Kông, cô qua đó mua bốn cốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cường ngốc thấy có trà sữa để uống, cơn giận lập tức tan biến ngay, nhưng vẫn còn dỗi cô cho nên quay đầu vào tường uống trà sữa, không thèm để ý đến cô nữa.
Tô Niệm Tinh cũng vui vẻ khi anh ta không qua đây làm loạn, cô đưa cho bà A Hương và A Lệ mỗi người một cốc trà sữa, lúc này mới bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Trước đây cô nói đã từng trông thấy mẹ tôi, gần đây có gặp qua không?”
A Lệ lắc đầu: “Trước kia cũng chỉ là chạm mặt vội vàng trên phố lớn một lần thôi, cô cũng thấy rồi đấy, Hồng Kông này đến đâu cũng toàn người là người. Khi ấy mẹ cô đi lên một con xe sang trọng, ăn mặc cũng rất quý phái, tôi cảm thấy chắc hẳn bà ấy đã làm bà hai của một phú hào nào đó trên bảng rồi.”
Lời này khiến Tô Niệm Tinh nghe được mà nhíu mày nhưng cũng không hề phản bác, với điều kiện của mẹ cô muốn làm vợ cả quả thật không có khả năng cho lắm.
Phía bên Hồng Kông này, người có tiền bao nuôi bà hai và bà ba đều là chuyện rất bình thường, nhưng mà tuổi tác của mẹ cô đã không còn trẻ nữa, cũng không có văn hóa gì cả, sẽ có phú hào nhìn trúng bà ta sao?
Tô Niệm Tinh chần chừ: “Liệu có khả năng là bảo mẫu hoặc viên chức không nhỉ?”
A Lệ lập tức xua tay: “Tuyệt đối không có khả năng đâu, bộ dáng thân mật kia chắc chắn là tình nhân rồi, hơn nữa tôi nghe mấy chị em khác nói mẹ cô cũng đã từng làm ở club đêm, khi ấy bà ấy chính là đầu bảng đó.”
Mẹ của Tô Niệm Tinh đến Hồng Kông làm công từ cái năm cô sáu tuổi, người nông thôn kết hôn sớm, khi ấy mẹ cô còn chưa đến ba mươi, phụ nữ ở cái tuổi ấy không còn ngây ngô trong sáng như các em gái học sinh nữa, mà ngược lại có ý vị khác, chính là độ tuổi thu hút đàn ông nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro