Thập Niên 90: Tài Vận Hanh Thông
Chương 17
Tây Tích
2024-09-04 01:04:31
Hai vợ chồng lấy ra một trăm tám mươi đồng, đây là toàn bộ tài sản tích cóp của gia đình. Vốn cũng không nhiều như vậy, nhưng hai tuần này nhờ có Lục Tĩnh Nhiên vào tiệm phụ giúp, không cho người ta ghi nợ nữa mới nhiều lên được chút.
Họ phải nuôi sống cả nhà, tiền dư đâu mà tích góp được, lúc căng thẳng còn phải sang hàng xóm mượn mười đồng về xoay sở nữa.
Tính cách Lục Tĩnh Nhiên cẩn thận, nên họ giao số tiền này cho Lục Tĩnh Nhiên giữ.
Lưu Tú Bình thức suốt đêm may cho cô một cái túi nhỏ ở lưng quần, miệng túi rất nhỏ, tiền bỏ vào muốn lấy ra cũng khó.
Như vậy cũng khó bị người ta trộm đi hơn.
Do hai vợ chồng có lo lắng cách mấy thì hai đứa nhỏ vẫn phải lên đường đi.
Hai người chuẩn bị từ sáu tiếng trước giờ xe khởi hành, Lý Chí Kiệt kích động lôi bộ đồ yêu quý nhất của mình ra mặt, còn trộm vuốt keo xịt tóc của mẹ.
Dù sao cũng là đi tỉnh lỵ, cậu ta phải sửa soạn cho đàng hoàng chút chứ, thành thị lớn mà!
Cậu ta cảm thấy Lục Tĩnh Nhiên quá ư là tùy tiện, mặc mỗi cái áo sơ mi giặc sờn và cái quần tây cũ, còn vác cái bao vải theo.
Nhưng dù sao bộ quần áo đó cũng là áo mới năm trước cô vừa may, có lẽ do cô thường xuyên tỳ tay lên bàn viết chữ nên phần khuỷu tay hơi bị mài mòn.
Chẳng qua vì cô xinh gái nên mặc như vậy cũng không thấy quá xấu.
Họ đổi xe ở thị trấn lên đường đi thành phố, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng bắt đầu trở nên lạ lẫm đi.
Niềm vui sướng lúc đầu đã vơi đi, Lý Chí Kiệt bắt đầu cảm thấy lo lắng, nếu nhỡ hai người lên tỉnh lỵ rồi không tìm thấy bố của Lục Tĩnh Nhiên thì phải làm sao? Không biết trên đường đi họ có gặp phải chuyện gì không?
Lý Chí Kiệt trông thấy người ngồi cạnh đã ngủ, cậu ta lấy tay đẩy đẩy vai đối phương.
Lâm Khâm mở mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
“À… không có gì anh chỉ muốn nhắc em cất tiền cho kỹ thôi, nếu lỡ mất thì chúng ta không có tiền về nhà đâu, vậy thì nguy to.” Lý Chí Kiệt thấy cô thản nhiên như vậy thì ngại không dám nói ra lo lắng của mình.
Cậu ta không muốn tỏ ra sợ sệt trước mặt một đứa con gái.
Lâm Khâm cười thầm trong lòng, thằng nhóc này là trai nhà quê thứ thiệt chưa đi xa nhà bao giờ, không giống bà cô như cô.
Khi phải rời xa quê hương đến một nơi hoàn toàn xa lạ, ai cũng phải lo lắng như vậy thôi.
Trong lòng cô hiểu rõ nhưng không nói thẳng ra, bằng không thằng nhóc này chắc sẽ quê nổ đầu.
Lâm Khâm lại nhớ tới căn nhà cũ của ông ngoại Lục Tĩnh Nhiên, đến cuối cùng vẫn không giữ được.
Trong hồ sơ vụ án có ghi lại, năm Lục Tĩnh Nhiên học lớp mười hai, người bố đã đi xa vài chục năm của cô đột nhiên trở về, nói muốn mang cô đi.
Lục Tĩnh Nhiên không muốn đi, cô không có chút tình cảm nào với người đàn ông đó.
Người đàn ông kia lại nói: “Con có hận bố thì bố cũng nhận, bây giờ bố chỉ muốn giúp con thôi, con đừng ở đây làm liên lụy đến nhà họ Lý nữa, nhà người ta cũng cần phải sống mà.”
Vì những lời này mà lớp mười hai năm đó Lục Tĩnh Nhiên theo bố ruột rời đi.
Cô muốn mưu cầu một tương lai tốt hơn, thêm nữa rời đi có đôi khi là một việc tốt, vì muốn người mình quan tâm có thể sống nhẹ nhàng hơn.
Trước mặt cái nghèo thì tôn nghiêm hay kiên trì đều không có ý nghĩa gì.
Nền giáo dục ở thị trấn tính ra thì tụt hậu hơn tỉnh lỵ rất nhiều, về sau khi công bố điểm thi tốt nghiệp cấp ba, điểm của Lục Tĩnh Nhiên rất cao nhưng cô không đi học đại học.
Họ phải nuôi sống cả nhà, tiền dư đâu mà tích góp được, lúc căng thẳng còn phải sang hàng xóm mượn mười đồng về xoay sở nữa.
Tính cách Lục Tĩnh Nhiên cẩn thận, nên họ giao số tiền này cho Lục Tĩnh Nhiên giữ.
Lưu Tú Bình thức suốt đêm may cho cô một cái túi nhỏ ở lưng quần, miệng túi rất nhỏ, tiền bỏ vào muốn lấy ra cũng khó.
Như vậy cũng khó bị người ta trộm đi hơn.
Do hai vợ chồng có lo lắng cách mấy thì hai đứa nhỏ vẫn phải lên đường đi.
Hai người chuẩn bị từ sáu tiếng trước giờ xe khởi hành, Lý Chí Kiệt kích động lôi bộ đồ yêu quý nhất của mình ra mặt, còn trộm vuốt keo xịt tóc của mẹ.
Dù sao cũng là đi tỉnh lỵ, cậu ta phải sửa soạn cho đàng hoàng chút chứ, thành thị lớn mà!
Cậu ta cảm thấy Lục Tĩnh Nhiên quá ư là tùy tiện, mặc mỗi cái áo sơ mi giặc sờn và cái quần tây cũ, còn vác cái bao vải theo.
Nhưng dù sao bộ quần áo đó cũng là áo mới năm trước cô vừa may, có lẽ do cô thường xuyên tỳ tay lên bàn viết chữ nên phần khuỷu tay hơi bị mài mòn.
Chẳng qua vì cô xinh gái nên mặc như vậy cũng không thấy quá xấu.
Họ đổi xe ở thị trấn lên đường đi thành phố, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng bắt đầu trở nên lạ lẫm đi.
Niềm vui sướng lúc đầu đã vơi đi, Lý Chí Kiệt bắt đầu cảm thấy lo lắng, nếu nhỡ hai người lên tỉnh lỵ rồi không tìm thấy bố của Lục Tĩnh Nhiên thì phải làm sao? Không biết trên đường đi họ có gặp phải chuyện gì không?
Lý Chí Kiệt trông thấy người ngồi cạnh đã ngủ, cậu ta lấy tay đẩy đẩy vai đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Khâm mở mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
“À… không có gì anh chỉ muốn nhắc em cất tiền cho kỹ thôi, nếu lỡ mất thì chúng ta không có tiền về nhà đâu, vậy thì nguy to.” Lý Chí Kiệt thấy cô thản nhiên như vậy thì ngại không dám nói ra lo lắng của mình.
Cậu ta không muốn tỏ ra sợ sệt trước mặt một đứa con gái.
Lâm Khâm cười thầm trong lòng, thằng nhóc này là trai nhà quê thứ thiệt chưa đi xa nhà bao giờ, không giống bà cô như cô.
Khi phải rời xa quê hương đến một nơi hoàn toàn xa lạ, ai cũng phải lo lắng như vậy thôi.
Trong lòng cô hiểu rõ nhưng không nói thẳng ra, bằng không thằng nhóc này chắc sẽ quê nổ đầu.
Lâm Khâm lại nhớ tới căn nhà cũ của ông ngoại Lục Tĩnh Nhiên, đến cuối cùng vẫn không giữ được.
Trong hồ sơ vụ án có ghi lại, năm Lục Tĩnh Nhiên học lớp mười hai, người bố đã đi xa vài chục năm của cô đột nhiên trở về, nói muốn mang cô đi.
Lục Tĩnh Nhiên không muốn đi, cô không có chút tình cảm nào với người đàn ông đó.
Người đàn ông kia lại nói: “Con có hận bố thì bố cũng nhận, bây giờ bố chỉ muốn giúp con thôi, con đừng ở đây làm liên lụy đến nhà họ Lý nữa, nhà người ta cũng cần phải sống mà.”
Vì những lời này mà lớp mười hai năm đó Lục Tĩnh Nhiên theo bố ruột rời đi.
Cô muốn mưu cầu một tương lai tốt hơn, thêm nữa rời đi có đôi khi là một việc tốt, vì muốn người mình quan tâm có thể sống nhẹ nhàng hơn.
Trước mặt cái nghèo thì tôn nghiêm hay kiên trì đều không có ý nghĩa gì.
Nền giáo dục ở thị trấn tính ra thì tụt hậu hơn tỉnh lỵ rất nhiều, về sau khi công bố điểm thi tốt nghiệp cấp ba, điểm của Lục Tĩnh Nhiên rất cao nhưng cô không đi học đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro