Thập Niên 90: Tài Vận Hanh Thông
Chương 2
Tây Tích
2024-09-04 01:04:31
Bộ vest mà cô ấy mặc là hàng hiệu cao cấp, sử dụng chất liệu vải cao cấp nhất và được may thủ công trong vòng 150 giờ, trên đó còn đính 9 chiếc khuy áo bằng kim cương, giá bán tận nửa triệu đô la.
Không hẳn có tiền là sẽ mua được.
Điều này làm cho tất cả cư dân mạng đang cầm điện thoại di động phải tặc lưỡi vì cảm thán.
Lúc Lục Tĩnh Nhiên bị bắt giam, tài sản cá nhân của cô ấy cũng bị tịch thu, toàn bộ đều bị thanh lý hoặc đem đi bán đấu giá...Hình ảnh tủ quần áo tại biệt thự bị rò rỉ ra ngoài lại gây xôn xao trên mạng.
Phòng để đồ rộng hơn 100 mét vuông, váy áo cao cấp, giày cao gót đủ loại được xếp theo màu sắc, hộp trang sức toàn kim cương và ngọc lục bảo, túi xách hàng hiệu cũng nhiều như nêm cối.
Một chiếc tủ quần áo như thế này chắc chắn có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải hét lên!
Chính vì những tin tức này mà Lục Tĩnh Nhiên không ngừng được bàn tán và bị gán cho nhiều nhãn khác nhau.
Cô ấy không bị đại gia bao nuôi, cũng không xuất thân từ gia đình giàu có, toàn bộ chỗ tiền này đều do cô ấy tự mình kiếm được.
Mặc dù thủ đoạn kiếm tiền này rất gây tranh cãi.
Nghĩ đến đây, Lâm Khâm lại thở dài, nửa giờ trước cô còn nhéo lên mu bàn tay của mình, tưởng mình đang ở trong mơ nên ra tay cũng mạnh bạo, bởi vậy bây giờ vết đỏ vẫn còn nguyên.
Sẽ không có người thật sự lạc vào giấc mơ đến nỗi chìm đắm như vậy chứ.
Lâm Khâm không biết chuyện gì đang xảy ra, từ một luật sư tài giỏi trong các vụ án tranh chấp kinh tế, giờ cô lại trở thành tội phạm kinh tế bị xử tù chung thân...dự bị.
Chỉ mất thời gian của một giấc ngủ nướng mà mọi thứ đã đảo điên như vậy.
Lâm Khâm nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt, ga trải giường của Lục Tĩnh Nhiên tuy cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ, trên gối có một chiếc gương, một chiếc lược gỗ và một cuốn sách giáo khoa.
Có thể thấy rằng cô ấy là một người tiết kiệm và rất chăm chỉ, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Ôm tâm tình phức tạp, Lâm Khâm nhặt chiếc tủi vải thô có vài mảnh vá ở đầu giường lên, vỗ gối đầu rồi bước ra khỏi ký túc xá.
Lục Tĩnh Nhiên có rất ít quần áo, dù được nghỉ dài ngày nhưng cô cũng không có nhiều hành lý gì, ngoại trừ hai bộ quần áo, còn lại trong túi đều là sách vở, tính ra cũng không nhẹ chút nào.
Ký túc xá ở tầng bốn, nhìn từ xa cũng không có tòa nhà cao tầng nào ở gần đó, bởi vậy tầm nhìn rất tuyệt.
Hôm nay bầu trời xám xịt, trông có vẻ như sắp có mưa lớn.
Không nên đánh giá thấp sự phát triển của các thành phố và thị trấn trong những năm 1990. Nhiều người không theo đuổi ước mơ mờ mịt ở xa xôi mà thích những lợi ích thực tế và tiền bạc.
Tuy nhiên huyện Ninh, quê hương của Lục Tĩnh Nhiên được bao quanh bởi những ngọn núi nên trông cũng không thay đổi gì nhiều.
Có thể thấy những ngôi nhà đã rất cũ kỹ được lợp bằng ngói xanh, một số bức tường xám xịt bị bong tróc, loang lổ những đốm xám bao phủ.
Lâm Khâm đặc biệt chú ý đến Lục Tĩnh Nhiên cũng có lý do, đó là vì họ đều là đồng hương và ở cùng một thành phố.
“Lục Tĩnh Nhiên!”
Lâm Khâm vừa ra khỏi ký túc xá, một người thanh niên liền đi tới: “Anh đợi em lâu lắm rồi, nhanh lên trời sắp mưa rồi đấy!”
Người thanh niên vừa nói vừa móc trong túi ra bốn đồng, thấy tiền xe không bị mất thì cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó rất tự nhiên cầm lấy túi vải của đối phương: “Đi thôi.”
Không hẳn có tiền là sẽ mua được.
Điều này làm cho tất cả cư dân mạng đang cầm điện thoại di động phải tặc lưỡi vì cảm thán.
Lúc Lục Tĩnh Nhiên bị bắt giam, tài sản cá nhân của cô ấy cũng bị tịch thu, toàn bộ đều bị thanh lý hoặc đem đi bán đấu giá...Hình ảnh tủ quần áo tại biệt thự bị rò rỉ ra ngoài lại gây xôn xao trên mạng.
Phòng để đồ rộng hơn 100 mét vuông, váy áo cao cấp, giày cao gót đủ loại được xếp theo màu sắc, hộp trang sức toàn kim cương và ngọc lục bảo, túi xách hàng hiệu cũng nhiều như nêm cối.
Một chiếc tủ quần áo như thế này chắc chắn có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải hét lên!
Chính vì những tin tức này mà Lục Tĩnh Nhiên không ngừng được bàn tán và bị gán cho nhiều nhãn khác nhau.
Cô ấy không bị đại gia bao nuôi, cũng không xuất thân từ gia đình giàu có, toàn bộ chỗ tiền này đều do cô ấy tự mình kiếm được.
Mặc dù thủ đoạn kiếm tiền này rất gây tranh cãi.
Nghĩ đến đây, Lâm Khâm lại thở dài, nửa giờ trước cô còn nhéo lên mu bàn tay của mình, tưởng mình đang ở trong mơ nên ra tay cũng mạnh bạo, bởi vậy bây giờ vết đỏ vẫn còn nguyên.
Sẽ không có người thật sự lạc vào giấc mơ đến nỗi chìm đắm như vậy chứ.
Lâm Khâm không biết chuyện gì đang xảy ra, từ một luật sư tài giỏi trong các vụ án tranh chấp kinh tế, giờ cô lại trở thành tội phạm kinh tế bị xử tù chung thân...dự bị.
Chỉ mất thời gian của một giấc ngủ nướng mà mọi thứ đã đảo điên như vậy.
Lâm Khâm nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt, ga trải giường của Lục Tĩnh Nhiên tuy cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ, trên gối có một chiếc gương, một chiếc lược gỗ và một cuốn sách giáo khoa.
Có thể thấy rằng cô ấy là một người tiết kiệm và rất chăm chỉ, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Ôm tâm tình phức tạp, Lâm Khâm nhặt chiếc tủi vải thô có vài mảnh vá ở đầu giường lên, vỗ gối đầu rồi bước ra khỏi ký túc xá.
Lục Tĩnh Nhiên có rất ít quần áo, dù được nghỉ dài ngày nhưng cô cũng không có nhiều hành lý gì, ngoại trừ hai bộ quần áo, còn lại trong túi đều là sách vở, tính ra cũng không nhẹ chút nào.
Ký túc xá ở tầng bốn, nhìn từ xa cũng không có tòa nhà cao tầng nào ở gần đó, bởi vậy tầm nhìn rất tuyệt.
Hôm nay bầu trời xám xịt, trông có vẻ như sắp có mưa lớn.
Không nên đánh giá thấp sự phát triển của các thành phố và thị trấn trong những năm 1990. Nhiều người không theo đuổi ước mơ mờ mịt ở xa xôi mà thích những lợi ích thực tế và tiền bạc.
Tuy nhiên huyện Ninh, quê hương của Lục Tĩnh Nhiên được bao quanh bởi những ngọn núi nên trông cũng không thay đổi gì nhiều.
Có thể thấy những ngôi nhà đã rất cũ kỹ được lợp bằng ngói xanh, một số bức tường xám xịt bị bong tróc, loang lổ những đốm xám bao phủ.
Lâm Khâm đặc biệt chú ý đến Lục Tĩnh Nhiên cũng có lý do, đó là vì họ đều là đồng hương và ở cùng một thành phố.
“Lục Tĩnh Nhiên!”
Lâm Khâm vừa ra khỏi ký túc xá, một người thanh niên liền đi tới: “Anh đợi em lâu lắm rồi, nhanh lên trời sắp mưa rồi đấy!”
Người thanh niên vừa nói vừa móc trong túi ra bốn đồng, thấy tiền xe không bị mất thì cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó rất tự nhiên cầm lấy túi vải của đối phương: “Đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro