Thập Niên 90: Tài Vận Hanh Thông
Chương 20
Tây Tích
2024-09-04 01:04:31
Cô cảm thấy lời mình nói có hơi không biết xấu hổ, nhưng Lý Chí Kiệt suy nghĩ một hồi, thì không phản đối nữa.
Lâm Khâm vui vẻ, trong khoảnh khắc cô cảm thấy làm người đẹp cũng không tệ.
Đến thời gian, hai người xếp hàng vào trạm soát vé, lên xe lửa tìm tới vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Người trên xe lửa đa số đều là đi làm thuê, mang theo rất nhiều hành lý, cửa sổ xe lửa có thể mở ra, gió từ bên ngoài thổi tới, mặc dù thời tiết oi bức nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng được.
Lúc đi qua một thành phố phồn hoa, đột nhiên rất nhiều người lên xe .
Thời đại này rất ít chuyến tàu, một chuyến bán rất nhiều vé, người trong toa gần như trong tình trạng nối gót chân nhau.
Cửa không chen vào được, không ít người nhanh trí trèo thẳng vào từ cửa sổ , cũng không ai quan tâm là có nguy hiểm hay không.
Mặc dù Lâm Khâm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn rất bất ngờ, nói thế nào nhỉ, chiến trận này có hơi giống một bộ phim về đề tài tận thế nào đó.
Lý Chí Kiệt nuốt nước miếng nói: "Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy nhiều người như vậy! Em cũng không ngạc nhiên hả?"
Lâm Khâm nói: "À, em từng nhìn thấy trên TV và trên báo rồi."
“Nhưng đây là người thật!"
Từng thấy say xe, say sóng, đây là lần đầu tiên thấy say người, Lâm Khâm cảm thấy thú vị, cô hờ hững nói: "Sau khi gặp nhiều anh sẽ quen thôi."
Lý Chí Kiệt: “..."
Nói giống như rất có kinh nghiệm vậy, chúng ta đều là lần đầu tiên ra ngoài đó.
Sau hai tiếng đồng hồ, Lý Chí Kiệt biết vì sao lúc lên tàu Lục Tĩnh Nhiên bảo anh ta không nên uống nhiều nước.
Mật độ người trên xe quá cao, anh ta chen lấn hơn nửa tiếng mới đến được nhà vệ sinh được, trên đường suýt tè ra quần.
Nếu thật sự như vậy, sau này anh ta cũng sẽ xấu hổ với con mọt sách này.
Đồ trên xe lửa rất đắt, đắt gấp hai ba lần bên ngoài, một phần cơm hộp phải bán một đồng rưỡi, Lý Chí Kiệt không nỡ mua, lấy trứng gà ra ăn tạm.
Đồ ăn Lưu Tú Bình đưa tốt nhất là ăn hết trong hôm nay, thời tiết nóng như vậy, khả năng để tới ngày mai sẽ hỏng, như vậy thì rất lãng phí.
Trong lúc xe lửa chạy, sắc trời dần dần tối đi.
Lúc đầu sẽ đi qua một thành phố đèn đuốc rải rác, có thể sau đó thời gian quá muộn, ngoại trừ lúc vào trạm có đèn và có người lên xe, những lúc khác ngoài cửa sổ đều tối đen như mực.
Lý Chí Kiệt sợ ngủ thì sẽ bị người ta lấy mất đồ, nên chịu đựng cả đêm không ngủ.
Mười giờ sáng hôm sau, xe lửa dừng lại, trạm này rất nhiều người cầm hành lý lên.
Giọng nữ trong loa phát thanh thông báo đã đến tỉnh lỵ.
Hai người đi theo dòng người ra nhà ga.
Trong lòng Lý Chí Kiệt thấp thỏm, theo sát Lục Tĩnh Nhiên, anh ta sợ hai người bị lạc.
Anh ta vẫn bất ngờ như cũ, đến nơi này mà Lục Tĩnh Nhiên lại không hề căng thẳng.
Trước đây Lâm Khâm từng tới thành phố này, không ngờ rằng trung tâm tỉnh lỵ của hai mươi năm trước là như vậy, xung quanh khu dân cư rất đổ nát.
"Đi thôi, anh gọi điện thoại cho mẹ báo bình an trước đi." Lâm Khâm nói.
“Ừm, được."
Cửa hàng ven đường có điện thoại công cộng, hai người đi vào.
Lý Chí Kiệt tặc lưỡi, thành phố lớn có khác, trên trấn của bọn họ gọi điện thoại có ba hào một phút, ở đây phải trả tận năm hào!
Bốn giờ sáng Lưu Tú Bình đã rời giường, trong lòng bà ấy không nỡ, sau khi mở tiệm thì cứ ngồi chờ điện thoại, cho nên ông chủ của điện thoại công cộng vừa bấm gọi thì hai bên kết nối rất nhanh.
Lâm Khâm vui vẻ, trong khoảnh khắc cô cảm thấy làm người đẹp cũng không tệ.
Đến thời gian, hai người xếp hàng vào trạm soát vé, lên xe lửa tìm tới vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Người trên xe lửa đa số đều là đi làm thuê, mang theo rất nhiều hành lý, cửa sổ xe lửa có thể mở ra, gió từ bên ngoài thổi tới, mặc dù thời tiết oi bức nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng được.
Lúc đi qua một thành phố phồn hoa, đột nhiên rất nhiều người lên xe .
Thời đại này rất ít chuyến tàu, một chuyến bán rất nhiều vé, người trong toa gần như trong tình trạng nối gót chân nhau.
Cửa không chen vào được, không ít người nhanh trí trèo thẳng vào từ cửa sổ , cũng không ai quan tâm là có nguy hiểm hay không.
Mặc dù Lâm Khâm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn rất bất ngờ, nói thế nào nhỉ, chiến trận này có hơi giống một bộ phim về đề tài tận thế nào đó.
Lý Chí Kiệt nuốt nước miếng nói: "Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy nhiều người như vậy! Em cũng không ngạc nhiên hả?"
Lâm Khâm nói: "À, em từng nhìn thấy trên TV và trên báo rồi."
“Nhưng đây là người thật!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng thấy say xe, say sóng, đây là lần đầu tiên thấy say người, Lâm Khâm cảm thấy thú vị, cô hờ hững nói: "Sau khi gặp nhiều anh sẽ quen thôi."
Lý Chí Kiệt: “..."
Nói giống như rất có kinh nghiệm vậy, chúng ta đều là lần đầu tiên ra ngoài đó.
Sau hai tiếng đồng hồ, Lý Chí Kiệt biết vì sao lúc lên tàu Lục Tĩnh Nhiên bảo anh ta không nên uống nhiều nước.
Mật độ người trên xe quá cao, anh ta chen lấn hơn nửa tiếng mới đến được nhà vệ sinh được, trên đường suýt tè ra quần.
Nếu thật sự như vậy, sau này anh ta cũng sẽ xấu hổ với con mọt sách này.
Đồ trên xe lửa rất đắt, đắt gấp hai ba lần bên ngoài, một phần cơm hộp phải bán một đồng rưỡi, Lý Chí Kiệt không nỡ mua, lấy trứng gà ra ăn tạm.
Đồ ăn Lưu Tú Bình đưa tốt nhất là ăn hết trong hôm nay, thời tiết nóng như vậy, khả năng để tới ngày mai sẽ hỏng, như vậy thì rất lãng phí.
Trong lúc xe lửa chạy, sắc trời dần dần tối đi.
Lúc đầu sẽ đi qua một thành phố đèn đuốc rải rác, có thể sau đó thời gian quá muộn, ngoại trừ lúc vào trạm có đèn và có người lên xe, những lúc khác ngoài cửa sổ đều tối đen như mực.
Lý Chí Kiệt sợ ngủ thì sẽ bị người ta lấy mất đồ, nên chịu đựng cả đêm không ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười giờ sáng hôm sau, xe lửa dừng lại, trạm này rất nhiều người cầm hành lý lên.
Giọng nữ trong loa phát thanh thông báo đã đến tỉnh lỵ.
Hai người đi theo dòng người ra nhà ga.
Trong lòng Lý Chí Kiệt thấp thỏm, theo sát Lục Tĩnh Nhiên, anh ta sợ hai người bị lạc.
Anh ta vẫn bất ngờ như cũ, đến nơi này mà Lục Tĩnh Nhiên lại không hề căng thẳng.
Trước đây Lâm Khâm từng tới thành phố này, không ngờ rằng trung tâm tỉnh lỵ của hai mươi năm trước là như vậy, xung quanh khu dân cư rất đổ nát.
"Đi thôi, anh gọi điện thoại cho mẹ báo bình an trước đi." Lâm Khâm nói.
“Ừm, được."
Cửa hàng ven đường có điện thoại công cộng, hai người đi vào.
Lý Chí Kiệt tặc lưỡi, thành phố lớn có khác, trên trấn của bọn họ gọi điện thoại có ba hào một phút, ở đây phải trả tận năm hào!
Bốn giờ sáng Lưu Tú Bình đã rời giường, trong lòng bà ấy không nỡ, sau khi mở tiệm thì cứ ngồi chờ điện thoại, cho nên ông chủ của điện thoại công cộng vừa bấm gọi thì hai bên kết nối rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro