Thập Niên 90: Tài Vận Hanh Thông
Chương 32
Tây Tích
2024-09-04 01:04:31
“Trên đường cẩn thận, nếu có chuyện gì khó xử thì em có thể gọi điện thoại cho tôi.” Dư Kinh Viễn nói.
Bước chân của anh rất nhanh, có rất nhiều người xuống xe ở trạm, nên chỉ trong vài giây đã không thấy bóng dáng của Dư Kinh Viễn đâu.
Dư Kinh Viễn tốt nghiệp trường quân đội, đương nhiên sức quan sát nhạy bén hơi người bình thường rất nhiều.
Trên da tay đã bôi đen, đương nhiên trên mặt cũng như vậy, có lẽ cô cũng cố ý đeo mắt kính.
Cách nói năng của cô không giống một cô gái bình thường ở nông thôn, cố ý cải trang như vậy chắc có lẽ cô có chuyện khó xử.
Cho nên hiện tại anh không nên cố ý chọc phá chuyện của cô.
Cô gái không hỏi thông tin địa chỉ của anh, vậy thì anh sẽ viết vào tờ giấy kẹp trong chiếc máy nghe nhạc.
Dư Kinh Viễn có ấn tượng không tệ về đôi anh em này.
Cô có thể chủ động giúp đỡ người khác, nên anh cũng nguyện ý giúp đỡ cô một lần.
Sau khi Lục Tĩnh Nhiên nhận ra cô không thể đuổi theo anh, thì cô rướn người trên cửa sổ để tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Dư Kinh Viễn đâu.
Sau khi xe lửa khởi hành, cô đặt chiếc máy nghe nhạc bỏ túi ra.
Khi cô ấn một cái nút, thì thấy bên trong có một tờ giấy.
Cô gái kiêu ngạo kia gọi anh là anh Kinh Viễn, thì ra tên anh là Dư Kinh Viễn.
Chữ viết của anh rất cứng rắn xinh đẹp.
Lý Chí Kiệt hỏi: “Sao anh ấy lại tặng em cái này?”
“Em cũng không biết.”
Lục Tĩnh Nhiên suy nghĩ một chút, có lẽ anh cảm nhận tầm mắt rất nóng khi nhìn chiếc máy nghe nhạc này của cô, nhưng cho dù như vậy, anh cũng không nên tặng cô chiếc máy này chứ.
“Chiếc máy này chắc chắn rất quý, không biết tốn bao nhiêu tiền, sao lại dễ dàng tặng cho em như vậy.” Lý Chí Kiệt nói.
Trong lòng cậu ta suy đoán, chiếc mày này chắc khoảng 300 đồng.
Đáy mắt Lục Tĩnh Nhiên chợt lóe ánh sáng, cô thì thầm nói nhỏ, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được: “Chiếc máy này chắc khoảng 2700 đồng, chúng ta phát tài rồi.”
SONY D-350, là loại Disnet, một loại máy vượt thời đại, chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian này, đây là ngành sản xuất rất thần kỳ.
Nếu như tính đúng thời gian, thì chiếc máy được chỉ mới được công bố ra thị trường chưa đến một tháng, giá cả bị nâng lên tận trời, ở quốc nội không thể nào mua được chiếc máy này, cho nên cô mới thường xuyên nhìn chằm chằm vào nó.
Lý Chí Kiệt trợn mắt lên, cậu ta không nghe lầm chứ? 2700 đồng?
Món đồ quý giá như vậy mà người kia có thể tùy tiện tặng người khác sao, trời ạ! Sao có thể trả lại chiếc máy này đây?
Hai người nhìn nhau, nụ cười trên gương mặt Lý Chí Kiệt dần dần biến mất.
Cậu ta cảm thấy bản thân, dường như đã đoán đúng suy nghĩ trong đầu Lục Tĩnh Nhiên rồi, suy nghĩ này thật đáng sợ.
———
Buổi tối hai người xuống xe lửa.
Lý Chí Kiệt hỏi: “Hiện tại chúng ta đi đâu đây?”
Lục Tĩnh Nhiên thản nhiên nói: “Chúng ta cần tìm một chỗ ở một đêm.”
“…”
Thành phố Nam vùng duyên hải, bên trong có sáu thành phố phát triển mọi mặt, trên đường không hề thiếu những nam thanh nữ ăn mặc thời thượng.
Buổi sáng hôm sau, hai người rời giường, rồi ăn hai bát bún phở ở một cửa hàng bên đường.
Một bát bún có giá 1 đồng 5, khiến Lý Chí Kiệt lại cảm thấy đau ví, ở huyện thành có thể ăn một hộp cơm 5 xu, mà ở nơi này giá cả lại đắt như vậy, đúng là quá xa xỉ.
Khẩu vị vùng duyên hải thanh đạm, không giống như ở huyện Ninh thích muối thích cay, Lý Chí Kiệt ăn không quen, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không có lời.
Bước chân của anh rất nhanh, có rất nhiều người xuống xe ở trạm, nên chỉ trong vài giây đã không thấy bóng dáng của Dư Kinh Viễn đâu.
Dư Kinh Viễn tốt nghiệp trường quân đội, đương nhiên sức quan sát nhạy bén hơi người bình thường rất nhiều.
Trên da tay đã bôi đen, đương nhiên trên mặt cũng như vậy, có lẽ cô cũng cố ý đeo mắt kính.
Cách nói năng của cô không giống một cô gái bình thường ở nông thôn, cố ý cải trang như vậy chắc có lẽ cô có chuyện khó xử.
Cho nên hiện tại anh không nên cố ý chọc phá chuyện của cô.
Cô gái không hỏi thông tin địa chỉ của anh, vậy thì anh sẽ viết vào tờ giấy kẹp trong chiếc máy nghe nhạc.
Dư Kinh Viễn có ấn tượng không tệ về đôi anh em này.
Cô có thể chủ động giúp đỡ người khác, nên anh cũng nguyện ý giúp đỡ cô một lần.
Sau khi Lục Tĩnh Nhiên nhận ra cô không thể đuổi theo anh, thì cô rướn người trên cửa sổ để tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Dư Kinh Viễn đâu.
Sau khi xe lửa khởi hành, cô đặt chiếc máy nghe nhạc bỏ túi ra.
Khi cô ấn một cái nút, thì thấy bên trong có một tờ giấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái kiêu ngạo kia gọi anh là anh Kinh Viễn, thì ra tên anh là Dư Kinh Viễn.
Chữ viết của anh rất cứng rắn xinh đẹp.
Lý Chí Kiệt hỏi: “Sao anh ấy lại tặng em cái này?”
“Em cũng không biết.”
Lục Tĩnh Nhiên suy nghĩ một chút, có lẽ anh cảm nhận tầm mắt rất nóng khi nhìn chiếc máy nghe nhạc này của cô, nhưng cho dù như vậy, anh cũng không nên tặng cô chiếc máy này chứ.
“Chiếc máy này chắc chắn rất quý, không biết tốn bao nhiêu tiền, sao lại dễ dàng tặng cho em như vậy.” Lý Chí Kiệt nói.
Trong lòng cậu ta suy đoán, chiếc mày này chắc khoảng 300 đồng.
Đáy mắt Lục Tĩnh Nhiên chợt lóe ánh sáng, cô thì thầm nói nhỏ, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được: “Chiếc máy này chắc khoảng 2700 đồng, chúng ta phát tài rồi.”
SONY D-350, là loại Disnet, một loại máy vượt thời đại, chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian này, đây là ngành sản xuất rất thần kỳ.
Nếu như tính đúng thời gian, thì chiếc máy được chỉ mới được công bố ra thị trường chưa đến một tháng, giá cả bị nâng lên tận trời, ở quốc nội không thể nào mua được chiếc máy này, cho nên cô mới thường xuyên nhìn chằm chằm vào nó.
Lý Chí Kiệt trợn mắt lên, cậu ta không nghe lầm chứ? 2700 đồng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Món đồ quý giá như vậy mà người kia có thể tùy tiện tặng người khác sao, trời ạ! Sao có thể trả lại chiếc máy này đây?
Hai người nhìn nhau, nụ cười trên gương mặt Lý Chí Kiệt dần dần biến mất.
Cậu ta cảm thấy bản thân, dường như đã đoán đúng suy nghĩ trong đầu Lục Tĩnh Nhiên rồi, suy nghĩ này thật đáng sợ.
———
Buổi tối hai người xuống xe lửa.
Lý Chí Kiệt hỏi: “Hiện tại chúng ta đi đâu đây?”
Lục Tĩnh Nhiên thản nhiên nói: “Chúng ta cần tìm một chỗ ở một đêm.”
“…”
Thành phố Nam vùng duyên hải, bên trong có sáu thành phố phát triển mọi mặt, trên đường không hề thiếu những nam thanh nữ ăn mặc thời thượng.
Buổi sáng hôm sau, hai người rời giường, rồi ăn hai bát bún phở ở một cửa hàng bên đường.
Một bát bún có giá 1 đồng 5, khiến Lý Chí Kiệt lại cảm thấy đau ví, ở huyện thành có thể ăn một hộp cơm 5 xu, mà ở nơi này giá cả lại đắt như vậy, đúng là quá xa xỉ.
Khẩu vị vùng duyên hải thanh đạm, không giống như ở huyện Ninh thích muối thích cay, Lý Chí Kiệt ăn không quen, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không có lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro