Thập Niên 90: Tài Vận Hanh Thông
Chương 47
Tây Tích
2024-09-04 01:04:31
Lục Tĩnh Nhiên nhận lấy ống nghe, mở miệng lên tiếng: “Dì, chú, là cháu muốn đi thăm bà cô của cháu, cháu có mang trà về, chất lượng đều rất tốt, sáng ngày kia, bọn cháu sẽ về đến trong thành phố ạ.”
Lưu Tú Bình than thở: “Con bé nhà cháu, sao ý tưởng lại trở nên lớn như vậy hả, cũng không sợ trên đường gặp phải người xấu sao? Vậy ngày kia chú của cháu vào trạm hành khách trong thành phố đón cháu, quay về phải tuyệt đối cẩn thận, nghe chưa?”
“Vâng ạ, cháu biết rồi.”
Hai người trò chuyện thêm mấy câu, sau đó Lục Tĩnh Nhiên cúp điện thoại.
Mặt mũi Lý Chí Kiệt đầy mờ mịt hỏi: “Sao cha mẹ anh không mắng em thế?”
Hai người chửi mắng mình một trận tối tăm mặt mũi, hận không thể đi xuyên qua đường dây điện thoại đến đây để kiểm tra độ dẻo của thắt lưng da, vậy mà đến phiên cô thì lại nhẹ nhàng êm đềm như thế.
Lục Tĩnh Nhiên khẽ mỉm cười: “Em đã nói từ lâu rồi, chúng ta không giống nhau.”
Lý Chí Kiệt: “...”
Cuối cùng cậu ta cũng hiểu rồi, người khác trọng nam khinh nữ, đến nhà cậu ta thì ngược lại, hai người kia là điển hình của trọng nữ khinh nam mà!
...
Xe hơi vào đến trong thành phố, vừa đúng mười một giờ ngày thứ ba.
Lý Phúc Lai đã đến từ chín giờ sáng, nhìn chằm chằm vào từng chiếc xe một, chỉ sợ nhìn sót.
Cho nên, lúc nhìn thấy hai người bước từ trên xe xuống, ông lập tức ra đón.
“Ôi chao, hai đứa về rồi à?” Lý Phúc Lai dừng lại, sau đó nhìn chăm chú mặt của Lục Tĩnh Nhiên: “Cháu đi mấy ngày mà phơi đen như vậy hả?”
“Chú à, cái này là con tắm một cái là được rồi, là do cháu bôi đồ lên đấy ạ.” Lục Tĩnh Nhiên cười nói, cô chỉ tháo mắt kính ra, lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa rửa.
“À à à, như vậy thì tốt.” Lý Phúc Lai quay đầu lại, trợn mắt nhìn Lý Chí Kiệt, chuẩn bị bắt đầu dạy dỗ thằng con nhà mình vài bài học.
Vừa khéo tài xế xe tải gọi người, Lý Chí Kiệt đã thoát được một kiếp.
Lý Phúc Lai tưởng rằng trà mà hai người nói mang về trong điện thoại chỉ là một hộp nhỏ, không ngờ là hai túi lớn.
“Sao hai đứa lại mang theo nhiều như vậy?” Ông ngạc nhiên hỏi.
Lục Tĩnh Nhiên nói: “À, cháu đi thăm bà cô của cháu, có nhắc một câu rất nhiều người trong nhà máy của chú thích uống trà, bà cô mới bảo cháu mua về thử, khi nào bán được, thì sẽ gửi tiền qua bưu điện cho bà ấy.”
Lý Phúc Lai nói: “Người uống trà trong nhà máy bọn chú có rất nhiều, vậy để chú hỏi giúp cháu, chắc có người mua đó.”
Thời gian không còn sớm, ba người chở hàng về đến nhà thì trời đã tối.
Lưu Tú Bình nấu một bàn đồ ăn đợi ở nhà, lúc ba người đi trên đường, Lý Chí Kiệt đã kể lại chuyện mấy ngày nay cho cha cậu ta nghe.
Thật sự không phải cậu ta lăng xăng, mà là do Lục Tĩnh Nhiên có quá nhiều chủ ý!
Cậu ta cũng không nói ra hoàn toàn, mà che giấu chuyện hai người bán máy nghe nhạc bỏ túi và cầm đồ trang sức bằng vàng.
Cho dù Lục Tĩnh Nhiên không nhắc nhở thì Lý Chí Kiệt thật sự không thể nói ra điều này, nếu không cha của Lý Chí Kiệt sẽ lột da cậu ta ra mất.
Lần này, Lục Tĩnh Nhiên ra ngoài quay về, có một cảm giác rất kỳ lạ.
Từ trước đến giờ, cô luôn ở một mình, nhà trong ấn tượng của cô chỉ là nơi nghỉ ngơi, không có nhiều ý nghĩa cho lắm.
Nhưng mà lần này, cô đúng là có cảm giác “về nhà”, có người chờ đợi và lo lắng cho mình.
Lục Tĩnh Nhiên nghĩ rằng con người là động vật quần cư, nhưng bản chất thật sự chính là gửi gắm tinh thần, mà không phải là gửi gắm máu mủ.
Lưu Tú Bình than thở: “Con bé nhà cháu, sao ý tưởng lại trở nên lớn như vậy hả, cũng không sợ trên đường gặp phải người xấu sao? Vậy ngày kia chú của cháu vào trạm hành khách trong thành phố đón cháu, quay về phải tuyệt đối cẩn thận, nghe chưa?”
“Vâng ạ, cháu biết rồi.”
Hai người trò chuyện thêm mấy câu, sau đó Lục Tĩnh Nhiên cúp điện thoại.
Mặt mũi Lý Chí Kiệt đầy mờ mịt hỏi: “Sao cha mẹ anh không mắng em thế?”
Hai người chửi mắng mình một trận tối tăm mặt mũi, hận không thể đi xuyên qua đường dây điện thoại đến đây để kiểm tra độ dẻo của thắt lưng da, vậy mà đến phiên cô thì lại nhẹ nhàng êm đềm như thế.
Lục Tĩnh Nhiên khẽ mỉm cười: “Em đã nói từ lâu rồi, chúng ta không giống nhau.”
Lý Chí Kiệt: “...”
Cuối cùng cậu ta cũng hiểu rồi, người khác trọng nam khinh nữ, đến nhà cậu ta thì ngược lại, hai người kia là điển hình của trọng nữ khinh nam mà!
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe hơi vào đến trong thành phố, vừa đúng mười một giờ ngày thứ ba.
Lý Phúc Lai đã đến từ chín giờ sáng, nhìn chằm chằm vào từng chiếc xe một, chỉ sợ nhìn sót.
Cho nên, lúc nhìn thấy hai người bước từ trên xe xuống, ông lập tức ra đón.
“Ôi chao, hai đứa về rồi à?” Lý Phúc Lai dừng lại, sau đó nhìn chăm chú mặt của Lục Tĩnh Nhiên: “Cháu đi mấy ngày mà phơi đen như vậy hả?”
“Chú à, cái này là con tắm một cái là được rồi, là do cháu bôi đồ lên đấy ạ.” Lục Tĩnh Nhiên cười nói, cô chỉ tháo mắt kính ra, lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa rửa.
“À à à, như vậy thì tốt.” Lý Phúc Lai quay đầu lại, trợn mắt nhìn Lý Chí Kiệt, chuẩn bị bắt đầu dạy dỗ thằng con nhà mình vài bài học.
Vừa khéo tài xế xe tải gọi người, Lý Chí Kiệt đã thoát được một kiếp.
Lý Phúc Lai tưởng rằng trà mà hai người nói mang về trong điện thoại chỉ là một hộp nhỏ, không ngờ là hai túi lớn.
“Sao hai đứa lại mang theo nhiều như vậy?” Ông ngạc nhiên hỏi.
Lục Tĩnh Nhiên nói: “À, cháu đi thăm bà cô của cháu, có nhắc một câu rất nhiều người trong nhà máy của chú thích uống trà, bà cô mới bảo cháu mua về thử, khi nào bán được, thì sẽ gửi tiền qua bưu điện cho bà ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Phúc Lai nói: “Người uống trà trong nhà máy bọn chú có rất nhiều, vậy để chú hỏi giúp cháu, chắc có người mua đó.”
Thời gian không còn sớm, ba người chở hàng về đến nhà thì trời đã tối.
Lưu Tú Bình nấu một bàn đồ ăn đợi ở nhà, lúc ba người đi trên đường, Lý Chí Kiệt đã kể lại chuyện mấy ngày nay cho cha cậu ta nghe.
Thật sự không phải cậu ta lăng xăng, mà là do Lục Tĩnh Nhiên có quá nhiều chủ ý!
Cậu ta cũng không nói ra hoàn toàn, mà che giấu chuyện hai người bán máy nghe nhạc bỏ túi và cầm đồ trang sức bằng vàng.
Cho dù Lục Tĩnh Nhiên không nhắc nhở thì Lý Chí Kiệt thật sự không thể nói ra điều này, nếu không cha của Lý Chí Kiệt sẽ lột da cậu ta ra mất.
Lần này, Lục Tĩnh Nhiên ra ngoài quay về, có một cảm giác rất kỳ lạ.
Từ trước đến giờ, cô luôn ở một mình, nhà trong ấn tượng của cô chỉ là nơi nghỉ ngơi, không có nhiều ý nghĩa cho lắm.
Nhưng mà lần này, cô đúng là có cảm giác “về nhà”, có người chờ đợi và lo lắng cho mình.
Lục Tĩnh Nhiên nghĩ rằng con người là động vật quần cư, nhưng bản chất thật sự chính là gửi gắm tinh thần, mà không phải là gửi gắm máu mủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro