Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Dị Năng Này Có...
Khinh Hầu
2024-08-05 23:58:02
“Phương…” Đột nhiên Gia Như nếm ra được vị gì đó khác thường, trừng mắt nhìn em trai nhà mình với ánh mắt kỳ quái, tình huống gì đây? Một bé trai như cậu bé sao lại nói “thích kiểu như cảnh sát Phương” gì đó?
Dịch Gia Như vừa định nhéo tai em trai tra hỏi cậu bé câu nói đó rõ ràng có ý gì cho ra nhẽ, thì Phương Trấn Nhạc ngồi trong quán ăn đột nhiên chuyển tầm mắt ra sau quầy, cho dù có lẽ chỉ là tình cờ nhìn qua thôi nhưng ánh mắt đã trải qua sự mài giũa của anh đã sớm nhuộm đầy đao quang kiếm ảnh, chỉ một cái liếc mắt như thế đã dọa Dịch Gia Như sợ hãi cúi đầu rụt cổ, quên mất cả chuyện tra hỏi em trai.
Đợi khi Phương Trấn Nhạc thu lại tầm mắt, cô ta chạy vù ra sau bếp giúp đỡ anh cả, không dám nhìn trộm nữa.
Bên đó Lưu Gia Minh vẫn còn đang rối rắm với lời giải thích của Phương Trấn Nhạc, nhíu mày hỏi: “Ông bác canh cửa rất chắc chắn chồng nạn nhân chỉ về có một mình mà.”
“Ở đó có rất nhiều khách thuê, người ra người vào rất phức tạp, ông cụ canh cửa mắt đã mờ, ngồi ở đó chỉ để trang trí, cũng không cung cấp được thông tin hữu hiệu gì.” Lâm Vượng Cửu trượt người ngồi dựa vào ghế, ép cái ghế cũ kêu cót két cót két.
Gặp những nhân chứng như thế là mệt nhất, cho dù trong đầu bọn họ thật sự có tin tức liên quan cũng cần bạn không ngừng hỏi tới hỏi lui biến hóa đủ mới hỏi ra được.
Mà trước khi thật sự nắm được tin tức hữu dụng, phần lớn đều là tin tức ba phải thế nào cũng được và sự phản kháng tiêu cực khi bị hỏi của đối phương…
Người ta là quần chúng vô tôi, bạn cũng không thể áp giải người ta đi hỏi cung được.
Là nhân viên điều tra lâu năm đã làm vài chục năm, trong bụng Lâm Vượng Cửu đã chất đầy sự bực tức, vô cùng thiếu vẻ lạc quan.
“Ngày mai Gia Minh dẫn Gary tới đơn vị mà chồng nạn nhân làm việc để hỏi thăm, tra xem tình hình gần đây của anh ta thế nào, vẫn nên bắt đầu điều tra từ trên người anh ta, thử loại trừ khả năng giết vì tình.
Chú Cửu dẫn Tam Phúc tới nhà hàng xóm hỏi tình hình mấy tháng gần đây của hai vợ chồng bọn họ, xem có người khác có quan hệ gần gũi tới cửa không để phân loại mạng lưới quan hệ, chiều ngày mai mở cuộc họp tổng kết và sắp xếp điều tra những người tình nghi đợt một.”
Mì vằn thắn vừa lên bàn, Phương Trấn Nhạc đã nhanh chóng ra chỉ thị, tạm thời đặt dấu chấm hết cho cuộc thảo luận vừa rồi, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Dáng người của anh một mét tám mươi sáu, buổi chiều bận rộn đến tận bây giờ là hơn tám giờ chưa được một giọt nước nào, ngũ trạng đã sớm lên tiếng ồn ào rồi.
Dịch Gia Di chậm rãi cầm đũa lên, ánh mắt lại mơ hồ.
Mình phải tìm cơ hội gì mới có thể nhìn thấy mặt mấy người tình nghi mà sir Phương nói đây?
Hung thủ cũng sẽ không giống như nhân vật trong phim võ hiệp, hô lớn một câu “Hôm nay Hồ Hán Tam ta chỉ ra một chiêu vẫn có thể lấy mạng ngươi” rồi mới giết người được.
Cho dù đám người sir Phương có liệt hung thủ vào diện tình nghi thì cô cùng lắm cũng chỉ nghe ngóng được tên, cũng không biết có khớp hay không nữa.
Trong lúc phiền não, đôi đũa động hơi chậm một chút, đợi lực chú ý của cô quay về thì ba người đàn ông trước mặt đã ăn hết bát.
Cô ngẩng đầu nhìn với vẻ khó tin: Đây là ba tên quỷ chết đói sao? Hình tượng cảnh sát đẹp trai ngầu lòi đâu? Không cần nữa sao?
Dịch Gia Đống bưng canh chân giò đậu tương lên, Lưu Gia Minh vừa múc canh vừa thở dài: “Vụ án lần trước phá được trong hai mươi tư tiếng đã xài hết sạch vận may của chúng ta rồi sao? Em thấy với tình hình bây giờ, vụ án này có khi phải tra đến nửa năm ấy chứ?
Ôi, vừa nghĩ đến mỗi ngày đều phải đi hỏi thăm từ trên xuống dưới tòa nhà của nạn nhân, mặt dày mày dạn tìm hàng xóm của nạn nhân nói chuyện rồi tìm kiếm các manh mối dù lớn hay nhỏ, tra mãi cũng không xong, còn có khả năng tra đến cuối cùng lại phát hiện ra toàn là manh mối vô dụng… tóc em thật sự muốn bạc trắng mất.
Gia Di này, vận may của cô còn không? Có thể phát lộc cho tổ B chúng tôi lần nữa được không? Tôi cũng không muốn tra án đến vài tháng như tổ A đâu, án bên đó vẫn đang gặp quỷ đả tưởng kìa.”
Dịch Gia Di bưng bát canh lên than thở: Tôi cũng muốn giúp nhưng phải giúp thế nào mới được? Dị năng này chỉ thấy mỗi hình anh chứ không có thuyết minh, có BUG mà…
Dịch Gia Như vừa định nhéo tai em trai tra hỏi cậu bé câu nói đó rõ ràng có ý gì cho ra nhẽ, thì Phương Trấn Nhạc ngồi trong quán ăn đột nhiên chuyển tầm mắt ra sau quầy, cho dù có lẽ chỉ là tình cờ nhìn qua thôi nhưng ánh mắt đã trải qua sự mài giũa của anh đã sớm nhuộm đầy đao quang kiếm ảnh, chỉ một cái liếc mắt như thế đã dọa Dịch Gia Như sợ hãi cúi đầu rụt cổ, quên mất cả chuyện tra hỏi em trai.
Đợi khi Phương Trấn Nhạc thu lại tầm mắt, cô ta chạy vù ra sau bếp giúp đỡ anh cả, không dám nhìn trộm nữa.
Bên đó Lưu Gia Minh vẫn còn đang rối rắm với lời giải thích của Phương Trấn Nhạc, nhíu mày hỏi: “Ông bác canh cửa rất chắc chắn chồng nạn nhân chỉ về có một mình mà.”
“Ở đó có rất nhiều khách thuê, người ra người vào rất phức tạp, ông cụ canh cửa mắt đã mờ, ngồi ở đó chỉ để trang trí, cũng không cung cấp được thông tin hữu hiệu gì.” Lâm Vượng Cửu trượt người ngồi dựa vào ghế, ép cái ghế cũ kêu cót két cót két.
Gặp những nhân chứng như thế là mệt nhất, cho dù trong đầu bọn họ thật sự có tin tức liên quan cũng cần bạn không ngừng hỏi tới hỏi lui biến hóa đủ mới hỏi ra được.
Mà trước khi thật sự nắm được tin tức hữu dụng, phần lớn đều là tin tức ba phải thế nào cũng được và sự phản kháng tiêu cực khi bị hỏi của đối phương…
Người ta là quần chúng vô tôi, bạn cũng không thể áp giải người ta đi hỏi cung được.
Là nhân viên điều tra lâu năm đã làm vài chục năm, trong bụng Lâm Vượng Cửu đã chất đầy sự bực tức, vô cùng thiếu vẻ lạc quan.
“Ngày mai Gia Minh dẫn Gary tới đơn vị mà chồng nạn nhân làm việc để hỏi thăm, tra xem tình hình gần đây của anh ta thế nào, vẫn nên bắt đầu điều tra từ trên người anh ta, thử loại trừ khả năng giết vì tình.
Chú Cửu dẫn Tam Phúc tới nhà hàng xóm hỏi tình hình mấy tháng gần đây của hai vợ chồng bọn họ, xem có người khác có quan hệ gần gũi tới cửa không để phân loại mạng lưới quan hệ, chiều ngày mai mở cuộc họp tổng kết và sắp xếp điều tra những người tình nghi đợt một.”
Mì vằn thắn vừa lên bàn, Phương Trấn Nhạc đã nhanh chóng ra chỉ thị, tạm thời đặt dấu chấm hết cho cuộc thảo luận vừa rồi, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dáng người của anh một mét tám mươi sáu, buổi chiều bận rộn đến tận bây giờ là hơn tám giờ chưa được một giọt nước nào, ngũ trạng đã sớm lên tiếng ồn ào rồi.
Dịch Gia Di chậm rãi cầm đũa lên, ánh mắt lại mơ hồ.
Mình phải tìm cơ hội gì mới có thể nhìn thấy mặt mấy người tình nghi mà sir Phương nói đây?
Hung thủ cũng sẽ không giống như nhân vật trong phim võ hiệp, hô lớn một câu “Hôm nay Hồ Hán Tam ta chỉ ra một chiêu vẫn có thể lấy mạng ngươi” rồi mới giết người được.
Cho dù đám người sir Phương có liệt hung thủ vào diện tình nghi thì cô cùng lắm cũng chỉ nghe ngóng được tên, cũng không biết có khớp hay không nữa.
Trong lúc phiền não, đôi đũa động hơi chậm một chút, đợi lực chú ý của cô quay về thì ba người đàn ông trước mặt đã ăn hết bát.
Cô ngẩng đầu nhìn với vẻ khó tin: Đây là ba tên quỷ chết đói sao? Hình tượng cảnh sát đẹp trai ngầu lòi đâu? Không cần nữa sao?
Dịch Gia Đống bưng canh chân giò đậu tương lên, Lưu Gia Minh vừa múc canh vừa thở dài: “Vụ án lần trước phá được trong hai mươi tư tiếng đã xài hết sạch vận may của chúng ta rồi sao? Em thấy với tình hình bây giờ, vụ án này có khi phải tra đến nửa năm ấy chứ?
Ôi, vừa nghĩ đến mỗi ngày đều phải đi hỏi thăm từ trên xuống dưới tòa nhà của nạn nhân, mặt dày mày dạn tìm hàng xóm của nạn nhân nói chuyện rồi tìm kiếm các manh mối dù lớn hay nhỏ, tra mãi cũng không xong, còn có khả năng tra đến cuối cùng lại phát hiện ra toàn là manh mối vô dụng… tóc em thật sự muốn bạc trắng mất.
Gia Di này, vận may của cô còn không? Có thể phát lộc cho tổ B chúng tôi lần nữa được không? Tôi cũng không muốn tra án đến vài tháng như tổ A đâu, án bên đó vẫn đang gặp quỷ đả tưởng kìa.”
Dịch Gia Di bưng bát canh lên than thở: Tôi cũng muốn giúp nhưng phải giúp thế nào mới được? Dị năng này chỉ thấy mỗi hình anh chứ không có thuyết minh, có BUG mà…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro