Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Cô Cảnh Sát Trẻ...

Khinh Hầu

2024-08-05 23:58:02

“Trong cục cảnh sát đều đang đồn nhau Dịch Gia Di thích thầm một thám tử nào đó ở tổ các cậu, còn tiếp tục như thế mới ảnh hưởng đến nhân duyên của người ta ấy. Chỉ dạy người ta chút việc thật và bớt sai khiến người ta đi.” Khưu Tố San ngẩng đầu đáp trả.

“Trà chiều có ngon không?” Phương Trấn Nhạc hỏi một câu không mặn không nhạt.

“Không ngon tôi còn tới làm gì.” Khưu Tố San nhón hai cái bánh tart trứng ngon nhất ở quán ăn, rót một cốc trà sữa Hồng Kông uống cả trăm lần cũng không ngán, định chuồn về văn phòng yên bình thưởng thức.

“Mấy cái đó đều là tôi mời, tiền là tôi bỏ đấy, madam ăn đồ của người ta cũng đừng chỉ biết mỉa mai thế.” Phương Trấn Nhạc dựa vào bàn làm việc bên cửa sổ, duỗi đôi chân dài, vừa phơi nắng vừa lật mở báo cáo pháp y.

“Cảm ơn nhé.”

“Chị cũng nói trà chiều ngon, hoa tươi rất thơm, bây giờ văn phòng tổ B chúng tôi rất gọn gàng ngăn nắp, là môi trường làm việc tốt nhất trong cục cảnh sát.” Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn bóng lưng của Khưu Tố San: “Ngày tháng như vậy đã nếm qua rồi, sao mà từ chối được chứ?”

Khưu Tố San đã đi đến cửa rồi vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn anh: “Phải làm con người đi, tiền thưởng dẫn đầu tháng này của cậu bớt ra một nửa phát lì xì cho người ta đi đấy.”

“Cái đó là đương nhiên rồi.” Phương Trấn Nhạc cũng không nâng mắt lên, vừa đáp vừa lật báo cáo trong tay vang loạt soạt.

Sức gió từ điều hòa thổi khắp căn phòng lạnh như mùa đông, nhưng hoàn toàn khác với trước đây, bây giờ trong không khí không chỉ có mùi gió điều hòa mà còn có hương hoa tươi mới, mùi nước hoa quả thơm ngon và mùi hương ngọt ngào từ trà sữa và điểm tâm.

Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu, quay đầu liếc mắt qua bàn làm việc, duỗi dài cánh tay tới lấy một cái bánh tart trứng, bánh vào miệng giòn xốp, cắn một cái vang một tiếng, nhưng cứ cố tình bên trong lại mềm dẻo vị sữa, khẩu vị phong phú làm tăng mạnh cảm giác hạnh phúc mà đồ ngon mang tới.

Anh than thở một tiếng, đột nhiên cảm thấy con mẹ nó đây mới là cuộc sống chứ.

Đám người Lưu Gia Minh tới phòng giám định và các bộ phận khác nhận báo cáo có liên quan đến vụ án cũng trở về, Phương Trấn Nhạc đi tới trước bảng trắng, nghĩ một chút lại đi tới bên điện thoại, gọi tới văn phòng của Dịch Gia Di.

Sau khi đối phương nhận máy, anh lại hơi do dự, rốt cuộc vẫn không thẳng thắn mở miệng gọi cô xuống văn phòng nghe họp uống trà chiều, mà chỉ dùng giọng điệu thản nhiên giống như tùy ý nói: “Hạt dựa lần trước cô mua còn không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được, vậy cô vừa vặn mang một ít qua đây đi, chúng tôi họp.”

Sau hai phút, Dịch Gia Di đã cầm bút và sổ cùng một túi hạt dưa nhỏ ngoan ngoãn chạy tới.

Khi ngồi nghe gần nửa tiếng, chỉ có mỗi cô ở trong góc vừa nghe bọn họ liệt kê manh mối, triển khai suy luận vừa uống trà chiều, còn sir Phương – người đã gọi cô mang hạt dưa xuống lại không cắn một hạt nào.

Thẳng đến khi cuộc họp kết thúc, cô mới thoáng phản ứng lại, hình như không phải sir Phương vì ăn hạt dưa mới gọi điện cho cô.



Sau khi Dịch Gia Di chạy lên chạy xuống một tuần như vậy, phần lớn người trong cục cảnh sát đều đã có vài suy đoán.

Cộng thêm cứ có thời gian rảnh là cô đều học, đọc sách khi ở trường cảnh sát và tới thư viện mượn sách chuyên ngành có liên quan đến phá án, trong cục dần đồn nhau rằng Dịch Gia Di vì lập công trong vụ án ở phố Pitt nên trong cục cảnh sát có người muốn bồi dưỡng cô chuyển thành làm cảnh sát mặc quân trang.

Phạm vi đồn đãi hóng chuyện rất rộng, chỉ một lần chị Nhân tham gia vào “hội ăn dưa” này đã đưa ra một suy nghĩ to gan: “Cảnh sát mặc quân trang rất khổ, gió táp mưa sa lại còn nguy hiểm, Gia Di cần gì phải mỗi ngày đi dạo phố? Chân cũng thô ra.

Nếu đã có công lao của cô ấy trong việc phá án ở phố Pitt, người được giúp cũng là tổ trọng án cơ mà, tại sao không dứt khoát điều cô ấy tới tổ trọng án?”

Chị Nhân vừa dứt lời, những người khác lập tức tranh nhau phản bác.

“Tổ trọng án là chỗ dễ vào như thế sao? Chị Nhân, chị tưởng đấy là cái chợ à?”

“CID đó, hệ số nguy hiểm cao hơn, thứ tiếp xúc đều là án lớn trọng án, sao có khả năng cho một nữ hậu sinh mới vào làm tham gia lung tung vào được? Làm không tốt gặp phải mấy thanh niên chặn đường bắn nhau như lần trước á, phản ứng chậm một chút thôi là mạng cũng mất luôn rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Số ký tự: 0