Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Suy Tính
Hòa Độ
2024-10-20 15:17:02
Nếu cô đã yêu anh như vậy, vậy anh cũng nên đáp lại tình cảm của cô một chút cũng là điều nên làm.
Trong lòng của Vu Hoài Ngạn vừa động, đôi tay xuyên qua cánh tay của cô, nhấc cả người cô lên, để cô ngồi khóa trên đùi anh.
Sau đó, môi anh di chuyển đến gần, mơn trớn lên trên cần cổ tuyết trắng của cô.
Ôn Chỉ Văn quyết định thu hồi câu vừa nói anh rất tốt kia lại.
Có một điểm Vu Hoài Ngạn không tốt đó là tinh lực quá tràn đầy, cô có chút không ứng phó được.
*
Công việc của Vu Hoài Ngạn vô cùng bận rộn.
Lúc này máy nhắn tin đang ở trong giai đoạn nóng bỏng, công ty của bọn họ đang tiến hành quảng bá sản phẩm để chiếm trước thị phần trên thị trường.
Trừ thị trường ở Bắc thị, tầm mắt của Vu Hoài Ngạn đang nhắm tới các thành thị, tỉnh huyện lân cận ở trong nước, phát triển thương hiệu máy nhắn tin và trở thành công ty cung ứng máy nhắn tin lớn nhất cả nước.
Theo lý thuyết, nghiệp vụ quan trọng như vậy, Vu Hoài Ngạn phải tự mình giám sát tiến độ kế hoạch, giống như lần đi Thượng Hải trước vậy, trên cơ bản là anh đều tham gia toàn bộ quá trình của dự án.
Nhưng lần này, Vu Hoài Ngạn lại chỉ phái mấy người là lực lượng nòng cốt của công ty qua đó.
Là trợ thủ đã đi theo Vu Hoài Ngạn mấy năm, Bành Khải cảm thấy có chút buồn bực.
Nhưng anh ta không biết rằng đó là bởi vì Vu Hoài Ngạn có khác suy tính.
Hôm nay, Vu Hoài Ngạn nhận được một cái túi.
Bành Khải không biết trong bọc là cái gì, chỉ thấy Vu Hoài Ngạn cầm túi rồi đi vào trong văn phòng của mình tới hơn 1 tiếng sau mới ra, sau đó bảo anh ta gọi các giám đốc vào phòng hội nghị mở họp.
Ban đầu, công ty của Vu Hoài Ngạn chỉ có ba thành viên bao gồm cả anh.
Ba người đều là dân kỹ thuật, trong đó có một người là bạn cùng phòng của Vu Hoài Ngạn tên Hoàng Minh Đức, một người khác cũng là bạn học cùng khoa tên Tằng Nghị.
Hoàng Minh Đức và Tằng Nghị là hai người phụ trách mảng kỹ thuật, Vu Hoài Ngạn vừa phụ trách mảng kỹ thuật vừa bỏ tiền đầu tư, do đó anh chiếm cổ phần lớn nhất ở trong công ty.
Lúc vừa mới bắt đầu khởi nghiệp đúng là vô cùng gian nan, nhưng cũng may là bọn họ đều là người có năng lực, rất nhanh liền nghiên cứu ra được máy nhắn tin, mới tung ra thị trường đã nhận được sự quan tâm nhiệt tình của khách hàng, công ty cũng ngày càng phát triển lớn mạnh.
Vừa có tình nghĩa ở giữa, hơn nữa lại cùng nhau phấn đấu lập nghiệp, cho nên tình cảm của bọn họ cũng rất tốt.
Hoàng Minh Đức vừa tiến đến liền gào to nói: “Anh Ngạn, kêu chúng em lại đây để làm gì vậy?”
Vu Hoài Ngạn ngồi ở ghế đầu, không mở miệng.
Hoàng Minh Đức vừa thấy liền nhìn đến trên mặt bàn hội nghị có đặt mấy chiếc điện thoại với kích cỡ không giốn nhau.
“Sản phẩm mới sao?” Hoàng Minh Đức cầm lấy một chiếc điện thoại di động, cảm thấy mới lại nói, “Hình như chưa có ở trên thị trường.”
“Ừm, tôi nhờ người mua về từ nước ngoài.” Vu Hoài Ngạn trả lời.
“Hả, đây chính là một danh tác!” Hoàng Minh Đức giơ ngón tay cái lên, lại nhịn không được trêu đùa, “Anh Ngạn, không phải anh gọi chúng em tới đây là để phát điện thoại di động cho chúng em đấy chứ?”
Trong lòng của Vu Hoài Ngạn vừa động, đôi tay xuyên qua cánh tay của cô, nhấc cả người cô lên, để cô ngồi khóa trên đùi anh.
Sau đó, môi anh di chuyển đến gần, mơn trớn lên trên cần cổ tuyết trắng của cô.
Ôn Chỉ Văn quyết định thu hồi câu vừa nói anh rất tốt kia lại.
Có một điểm Vu Hoài Ngạn không tốt đó là tinh lực quá tràn đầy, cô có chút không ứng phó được.
*
Công việc của Vu Hoài Ngạn vô cùng bận rộn.
Lúc này máy nhắn tin đang ở trong giai đoạn nóng bỏng, công ty của bọn họ đang tiến hành quảng bá sản phẩm để chiếm trước thị phần trên thị trường.
Trừ thị trường ở Bắc thị, tầm mắt của Vu Hoài Ngạn đang nhắm tới các thành thị, tỉnh huyện lân cận ở trong nước, phát triển thương hiệu máy nhắn tin và trở thành công ty cung ứng máy nhắn tin lớn nhất cả nước.
Theo lý thuyết, nghiệp vụ quan trọng như vậy, Vu Hoài Ngạn phải tự mình giám sát tiến độ kế hoạch, giống như lần đi Thượng Hải trước vậy, trên cơ bản là anh đều tham gia toàn bộ quá trình của dự án.
Nhưng lần này, Vu Hoài Ngạn lại chỉ phái mấy người là lực lượng nòng cốt của công ty qua đó.
Là trợ thủ đã đi theo Vu Hoài Ngạn mấy năm, Bành Khải cảm thấy có chút buồn bực.
Nhưng anh ta không biết rằng đó là bởi vì Vu Hoài Ngạn có khác suy tính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay, Vu Hoài Ngạn nhận được một cái túi.
Bành Khải không biết trong bọc là cái gì, chỉ thấy Vu Hoài Ngạn cầm túi rồi đi vào trong văn phòng của mình tới hơn 1 tiếng sau mới ra, sau đó bảo anh ta gọi các giám đốc vào phòng hội nghị mở họp.
Ban đầu, công ty của Vu Hoài Ngạn chỉ có ba thành viên bao gồm cả anh.
Ba người đều là dân kỹ thuật, trong đó có một người là bạn cùng phòng của Vu Hoài Ngạn tên Hoàng Minh Đức, một người khác cũng là bạn học cùng khoa tên Tằng Nghị.
Hoàng Minh Đức và Tằng Nghị là hai người phụ trách mảng kỹ thuật, Vu Hoài Ngạn vừa phụ trách mảng kỹ thuật vừa bỏ tiền đầu tư, do đó anh chiếm cổ phần lớn nhất ở trong công ty.
Lúc vừa mới bắt đầu khởi nghiệp đúng là vô cùng gian nan, nhưng cũng may là bọn họ đều là người có năng lực, rất nhanh liền nghiên cứu ra được máy nhắn tin, mới tung ra thị trường đã nhận được sự quan tâm nhiệt tình của khách hàng, công ty cũng ngày càng phát triển lớn mạnh.
Vừa có tình nghĩa ở giữa, hơn nữa lại cùng nhau phấn đấu lập nghiệp, cho nên tình cảm của bọn họ cũng rất tốt.
Hoàng Minh Đức vừa tiến đến liền gào to nói: “Anh Ngạn, kêu chúng em lại đây để làm gì vậy?”
Vu Hoài Ngạn ngồi ở ghế đầu, không mở miệng.
Hoàng Minh Đức vừa thấy liền nhìn đến trên mặt bàn hội nghị có đặt mấy chiếc điện thoại với kích cỡ không giốn nhau.
“Sản phẩm mới sao?” Hoàng Minh Đức cầm lấy một chiếc điện thoại di động, cảm thấy mới lại nói, “Hình như chưa có ở trên thị trường.”
“Ừm, tôi nhờ người mua về từ nước ngoài.” Vu Hoài Ngạn trả lời.
“Hả, đây chính là một danh tác!” Hoàng Minh Đức giơ ngón tay cái lên, lại nhịn không được trêu đùa, “Anh Ngạn, không phải anh gọi chúng em tới đây là để phát điện thoại di động cho chúng em đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro