[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Bên Trên 1
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Khi Hứa Bát Tuyết nghe thấy câu 'mẹ cậu lại tới rồi', lòng cô như thắt lại, như thể có một gánh nặng đè lên cô. Sau này việc lo lắng về chuyện ‘tiền’ chắc chắn là điều khó tránh khỏi.
Dương Phượng Ngọc mới đến đây lúc tuần trước, lấy 20 tệ từ chi phí sinh hoạt của 'Hứa Bát Tuyết'.
Mỗi lần Dương Phượng Ngọc tới, tâm trạng 'Hứa Bát Tuyết' đều không tốt.
Học phí và chi phí sinh hoạt của 'Hứa Bát Tuyết' đều do nhà trường chi trả, cô không nhận được một xu nào từ gia đình. Khi được nhận vào đại học, vì được miễn học phí nên Dương Phượng Ngọc không biết trường còn có trợ cấp.
Trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, 'Hứa Bát Tuyết' rời nhà trong một hành lang hẹp, lần đầu được tự cầm tiền chi tiêu, cô ấy dường như đã sống lại. Bình thường hình thành thói quen không nỡ tiêu tiền, nhưng trong dịp Tết Nguyên đán, khẽ cắn môi, mua cho mình một chiếc váy mới.
Nhưng vấn đề nằm ở bộ quần áo mua cho năm mới!
Dương Phượng Ngọc là kế toán của nhà máy xe đạp, hạch toán rất rõ ràng.
Lần đầu tiên bà ta khen con gái mình mặc chiếc váy này rất đẹp, còn hỏi mua ở đâu, hết bao nhiêu? tiền
'Hứa Bát Tuyết' được khích lệ nên đắc ý, nói thẳng với bà ta. Nhưng nói xong thì không ngờ. Dương Phượng Ngọc đã tính toán, nhận ra đó là rất nhiều tiền! Bà ta cảm thấy việc đi học của con gái không chỉ không tiêu tốn tiền của gia đình mà còn để lại được tiền dư để mua quần áo, thế thì chắc chắn trường đã cho khá nhiều trợ cấp, bà ta lại cảm thấy với một gia đình đông con có chi phí chi tiêu cao như này thì nảy ra ý tưởng lấy tiền trợ cấp của con gái mình.
Bà ta đã dụ dỗ 'Hứa Bát Tuyết', lấy mất hơn một nửa số tiền năm thứ hai của cô ấy.
Điều này xảy ra mỗi năm, năm ba năm bốn đại học đều bị lấy mất.
Đến bây giờ, Dương Phượng Ngọc đã quen với việc tới lấy tiền.
Không phải bà ta không quan tâm đến con gái, trường học của con gái cho trợ cấp, còn chuyện lo chi phí sinh hoạt của con gái là do bà ta sợ con mình tiêu xài hoang phí.
Trong bốn năm qua, 'Hứa Bát Tuyết' đã sống một cuộc sống chật vật, thỉnh thoảng khi cô ấy và Chu Linh phải ra ngoài làm gia sư, hoặc làm bán thời gian để mua một số thứ cần thiết, chẳng hạn như những đồ mà con gái cần dùng hàng tháng.
Vì Dương Phượng Ngọc thường xuyên đến nên mọi người trong ký túc xá đều nhận ra bà ta.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dương Phượng Ngọc mới đến đây lúc tuần trước, lấy 20 tệ từ chi phí sinh hoạt của 'Hứa Bát Tuyết'.
Mỗi lần Dương Phượng Ngọc tới, tâm trạng 'Hứa Bát Tuyết' đều không tốt.
Học phí và chi phí sinh hoạt của 'Hứa Bát Tuyết' đều do nhà trường chi trả, cô không nhận được một xu nào từ gia đình. Khi được nhận vào đại học, vì được miễn học phí nên Dương Phượng Ngọc không biết trường còn có trợ cấp.
Trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, 'Hứa Bát Tuyết' rời nhà trong một hành lang hẹp, lần đầu được tự cầm tiền chi tiêu, cô ấy dường như đã sống lại. Bình thường hình thành thói quen không nỡ tiêu tiền, nhưng trong dịp Tết Nguyên đán, khẽ cắn môi, mua cho mình một chiếc váy mới.
Nhưng vấn đề nằm ở bộ quần áo mua cho năm mới!
Dương Phượng Ngọc là kế toán của nhà máy xe đạp, hạch toán rất rõ ràng.
Lần đầu tiên bà ta khen con gái mình mặc chiếc váy này rất đẹp, còn hỏi mua ở đâu, hết bao nhiêu? tiền
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
'Hứa Bát Tuyết' được khích lệ nên đắc ý, nói thẳng với bà ta. Nhưng nói xong thì không ngờ. Dương Phượng Ngọc đã tính toán, nhận ra đó là rất nhiều tiền! Bà ta cảm thấy việc đi học của con gái không chỉ không tiêu tốn tiền của gia đình mà còn để lại được tiền dư để mua quần áo, thế thì chắc chắn trường đã cho khá nhiều trợ cấp, bà ta lại cảm thấy với một gia đình đông con có chi phí chi tiêu cao như này thì nảy ra ý tưởng lấy tiền trợ cấp của con gái mình.
Bà ta đã dụ dỗ 'Hứa Bát Tuyết', lấy mất hơn một nửa số tiền năm thứ hai của cô ấy.
Điều này xảy ra mỗi năm, năm ba năm bốn đại học đều bị lấy mất.
Đến bây giờ, Dương Phượng Ngọc đã quen với việc tới lấy tiền.
Không phải bà ta không quan tâm đến con gái, trường học của con gái cho trợ cấp, còn chuyện lo chi phí sinh hoạt của con gái là do bà ta sợ con mình tiêu xài hoang phí.
Trong bốn năm qua, 'Hứa Bát Tuyết' đã sống một cuộc sống chật vật, thỉnh thoảng khi cô ấy và Chu Linh phải ra ngoài làm gia sư, hoặc làm bán thời gian để mua một số thứ cần thiết, chẳng hạn như những đồ mà con gái cần dùng hàng tháng.
Vì Dương Phượng Ngọc thường xuyên đến nên mọi người trong ký túc xá đều nhận ra bà ta.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro