[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chu Tinh Thần 3
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Anh ấy cười nói: “Không cần phải để ý đến mình”.
Trần Thần thấy rất do dự.
Ban tin tức, nghe nói các đài truyền hình đều sẽ trừ tiền nếu phát âm sai thông cáo báo chí.
Ngồi cạnh Trần Thần là bạn học Trương không có cảm giác tồn tại - Trương Nặc Thuần (một người bạn cùng phòng khiêm tốn trong ký túc xá). Cô ấy chỉ nói mỗi từ "đi" rồi không nói gì nữa.
Sau khi hẹn xong, Hứa Bát Tuyết và bốn người trực tiếp đi từ trường học đến đài truyền hình.
Ngô Trạm sẽ đi từ nhà đi đến đài truyền hình.
"Ngô Trạm, hôm nay cậu có dùng máy ảnh không?" Hứa Bát Tuyết hỏi Ngô Trạm mượn máy ảnh. "Nếu không cần, cậu có thể cho mình mượn hai ngày được không.” Phỏng vấn mà, nếu có ảnh thì càng có sức thuyết phục.
Ngô Trạm vừa nghe đã hiểu Hứa Bát Tuyết muốn làm gì. Cậu ấy lắc đầu rồi nói: "Không còn kịp nữa rồi. Có chụp ảnh thì cũng không thể một hai ngày đã được xử lý ảnh xong."
Ngày mai sẽ phải phỏng vấn.
Không thể kịp.
Hứa Bát Tuyết quên mất máy ảnh ngày nay đều là máy ảnh ngắm, không phải máy ảnh kỹ thuật số. Thật là, tại sao cô lại không nhớ ra cái này chứ?
"Cậu còn muốn mượn không?" Ngô Trạm nói: "Nếu cậu còn muốn mượn, ngày mai mình sẽ đưa cho cậu. Nhưng mà mình phải nói trước, cuộn phim cậu phải tự mình mua."
Cậu ấy để máy ảnh ở nhà.
"Mượn!"
Hứa Bát Tuyết định lát nữa sẽ mua đi phim!
Dù những bức ảnh phỏng vấn sẽ bị chậm trễ nhưng nếu chụp thêm một vài bức ảnh đường phố từ những năm 1990 để lưu giữ làm kỷ niệm sau này cũng tốt.
Sau khi cả hai quyết định xong chuyện mượn máy ảnh.
Vừa nói xong, một bạn nữ cùng lớp bưng đĩa cơm đi tới, mỉm cười vỗ vai Ngô Trạm, Ngô Trạm quen biết rộng, đứng lên trò chuyện với bạn nữ đó một lúc.
Ngô Trạm dường như đã nhận được tin tức nào đó từ bạn nữ đấy, vẻ mặt lo lắng, cậu ấy chào Hứa Bát Tuyết và những người khác rồi vội vàng rời đi.
Trần Thần đợi Ngô Trạm đi rồi mới nhỏ giọng nói: “Chắc chắn là chuyện của hoa khôi học đường.”
Hoa khôi học đường là người mà Ngô Trạm phải lòng.
Nói chuyện tầm phào này trong căng tin không tốt, Chu Linh bảo Trần Thần đừng nói chuyện này.
Sau khi ra khỏi căng tin, Hứa Bát Tuyết đi đến cửa hàng văn phòng phẩm.
"Năm cuốn sổ."
“Ở đây có bút bi không?”
Hôm nay Hứa Bát Tuyết sẽ tiếp tục cuộc phỏng vấn. Sổ ghi chép của ngày hôm qua đã đầy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Thần thấy rất do dự.
Ban tin tức, nghe nói các đài truyền hình đều sẽ trừ tiền nếu phát âm sai thông cáo báo chí.
Ngồi cạnh Trần Thần là bạn học Trương không có cảm giác tồn tại - Trương Nặc Thuần (một người bạn cùng phòng khiêm tốn trong ký túc xá). Cô ấy chỉ nói mỗi từ "đi" rồi không nói gì nữa.
Sau khi hẹn xong, Hứa Bát Tuyết và bốn người trực tiếp đi từ trường học đến đài truyền hình.
Ngô Trạm sẽ đi từ nhà đi đến đài truyền hình.
"Ngô Trạm, hôm nay cậu có dùng máy ảnh không?" Hứa Bát Tuyết hỏi Ngô Trạm mượn máy ảnh. "Nếu không cần, cậu có thể cho mình mượn hai ngày được không.” Phỏng vấn mà, nếu có ảnh thì càng có sức thuyết phục.
Ngô Trạm vừa nghe đã hiểu Hứa Bát Tuyết muốn làm gì. Cậu ấy lắc đầu rồi nói: "Không còn kịp nữa rồi. Có chụp ảnh thì cũng không thể một hai ngày đã được xử lý ảnh xong."
Ngày mai sẽ phải phỏng vấn.
Không thể kịp.
Hứa Bát Tuyết quên mất máy ảnh ngày nay đều là máy ảnh ngắm, không phải máy ảnh kỹ thuật số. Thật là, tại sao cô lại không nhớ ra cái này chứ?
"Cậu còn muốn mượn không?" Ngô Trạm nói: "Nếu cậu còn muốn mượn, ngày mai mình sẽ đưa cho cậu. Nhưng mà mình phải nói trước, cuộn phim cậu phải tự mình mua."
Cậu ấy để máy ảnh ở nhà.
"Mượn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Bát Tuyết định lát nữa sẽ mua đi phim!
Dù những bức ảnh phỏng vấn sẽ bị chậm trễ nhưng nếu chụp thêm một vài bức ảnh đường phố từ những năm 1990 để lưu giữ làm kỷ niệm sau này cũng tốt.
Sau khi cả hai quyết định xong chuyện mượn máy ảnh.
Vừa nói xong, một bạn nữ cùng lớp bưng đĩa cơm đi tới, mỉm cười vỗ vai Ngô Trạm, Ngô Trạm quen biết rộng, đứng lên trò chuyện với bạn nữ đó một lúc.
Ngô Trạm dường như đã nhận được tin tức nào đó từ bạn nữ đấy, vẻ mặt lo lắng, cậu ấy chào Hứa Bát Tuyết và những người khác rồi vội vàng rời đi.
Trần Thần đợi Ngô Trạm đi rồi mới nhỏ giọng nói: “Chắc chắn là chuyện của hoa khôi học đường.”
Hoa khôi học đường là người mà Ngô Trạm phải lòng.
Nói chuyện tầm phào này trong căng tin không tốt, Chu Linh bảo Trần Thần đừng nói chuyện này.
Sau khi ra khỏi căng tin, Hứa Bát Tuyết đi đến cửa hàng văn phòng phẩm.
"Năm cuốn sổ."
“Ở đây có bút bi không?”
Hôm nay Hứa Bát Tuyết sẽ tiếp tục cuộc phỏng vấn. Sổ ghi chép của ngày hôm qua đã đầy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro