[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Chữ Viết 4
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
"Lão Hứa, ông là trụ cột của phân xưởng chúng ta, chuyện bị sa thải này tuyệt đối không đến lượt ông đâu. Ông đấy, hoàn thành danh sách của phân xưởng đi, những kẻ lén lút lười biếng, giở thủ đoạn, ăn không ngồi rồi chắc chắn sẽ không được phép ở lại..."
"Giám đốc Hoàng, trong phân xưởng của chúng ta không có những đồng chí như vậy!" Giọng nói của Hứa Kiến Quốc vang lên: "Trong phân xưởng của chúng ta có rất nhiều người, lần này chỉ tiêu giảm nhiều lắm sao?"
"Lão Hứa à, cũng không nhiều lắm, năm ngoái nhà nước đã hỗ trợ tư nhân mua ô tô, ông biết chính sách này rồi đấy. Bây giờ ai có tiền dư cũng muốn mua một chiếc ô tô bốn bánh. Xe hai bánh như thế này không bán được nữa." Giám đốc Hoàng thở dài: “Nếu xe đạp không bán được, nhà máy không thể kiếm được tiền, nếu không có tiền thì không thể trả lương, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được nửa năm. Ông suy nghĩ mà xem, nếu xe đạp này không bán được thì lấy đâu ra tiền để nuôi công nhân? Chúng tôi thậm chí còn không biết liệu nhà máy sản xuất xe này có thể tồn tại đến cuối năm hay không đây.”.
Nếu không phải giám đốc Hoàng nói ra, Hứa Kiến Quốc cũng sẽ không biết tình hình ở nhà máy sản xuất xe đạp lại tệ đến thế.
Lại nghe Hứa Kiến Quốc nói: “Giám đốc, nhà máy sản xuất xe đạp hoạt động không tốt, vậy tôi sẽ nghỉ việc.”
Cái gì!
Dương Phượng Ngọc: "Không được!" Giọng nói hét lên cắt ngang cuộc nói chuyện.
Bà ta vội vàng chạy tới nói: "Giám đốc Hoàng, vừa rồi ông coi như chưa từng nghe thấy lời Lão Hứa nói nhé, đầu óc ông ấy chắc bị sao rồi, còn dám nói những lời vô nghĩa."
Hứa Bát Tuyết không ngờ, thời nay còn sẽ có người chủ động xin nghỉ việc.
Việc làm rất khó tìm.
Chưa kể Hứa Kiến Quốc đã lớn tuổi như vậy, nếu nghỉ việc, không nói đến chuyện có thể tìm được việc làm hay không mà điều rắc rối nhất là tiền lương hưu, 4 năm nữa ông mới đến tuổi nghỉ hưu.
"Lão Hứa, đây chính là ông nói đấy nhé." Giám đốc Hoàng không có ý định nương tay.
Giám đốc nhà máy có ý muốn cho một nửa số nhân viên nghỉ việc.
Bây giờ Hứa Kiến Quốc đã chủ động xin nghỉ việc, đúng là cân nhắc vì nhà máy.
Giám đốc Hoàng chỉ hận không thể có thêm nhiều nhân viên tốt như thế này trong số nhân viên của mình.
Dương Phượng Ngọc vội vàng giải thích: "Giám đốc Hoàng, ý của Hứa Kiến Quốc không phải như vậy, ông ấy chỉ là bốc đồng lên mà thôi, ông tuyệt đối đừng coi lời nói của ông ấy là thật."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Giám đốc Hoàng, trong phân xưởng của chúng ta không có những đồng chí như vậy!" Giọng nói của Hứa Kiến Quốc vang lên: "Trong phân xưởng của chúng ta có rất nhiều người, lần này chỉ tiêu giảm nhiều lắm sao?"
"Lão Hứa à, cũng không nhiều lắm, năm ngoái nhà nước đã hỗ trợ tư nhân mua ô tô, ông biết chính sách này rồi đấy. Bây giờ ai có tiền dư cũng muốn mua một chiếc ô tô bốn bánh. Xe hai bánh như thế này không bán được nữa." Giám đốc Hoàng thở dài: “Nếu xe đạp không bán được, nhà máy không thể kiếm được tiền, nếu không có tiền thì không thể trả lương, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được nửa năm. Ông suy nghĩ mà xem, nếu xe đạp này không bán được thì lấy đâu ra tiền để nuôi công nhân? Chúng tôi thậm chí còn không biết liệu nhà máy sản xuất xe này có thể tồn tại đến cuối năm hay không đây.”.
Nếu không phải giám đốc Hoàng nói ra, Hứa Kiến Quốc cũng sẽ không biết tình hình ở nhà máy sản xuất xe đạp lại tệ đến thế.
Lại nghe Hứa Kiến Quốc nói: “Giám đốc, nhà máy sản xuất xe đạp hoạt động không tốt, vậy tôi sẽ nghỉ việc.”
Cái gì!
Dương Phượng Ngọc: "Không được!" Giọng nói hét lên cắt ngang cuộc nói chuyện.
Bà ta vội vàng chạy tới nói: "Giám đốc Hoàng, vừa rồi ông coi như chưa từng nghe thấy lời Lão Hứa nói nhé, đầu óc ông ấy chắc bị sao rồi, còn dám nói những lời vô nghĩa."
Hứa Bát Tuyết không ngờ, thời nay còn sẽ có người chủ động xin nghỉ việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc làm rất khó tìm.
Chưa kể Hứa Kiến Quốc đã lớn tuổi như vậy, nếu nghỉ việc, không nói đến chuyện có thể tìm được việc làm hay không mà điều rắc rối nhất là tiền lương hưu, 4 năm nữa ông mới đến tuổi nghỉ hưu.
"Lão Hứa, đây chính là ông nói đấy nhé." Giám đốc Hoàng không có ý định nương tay.
Giám đốc nhà máy có ý muốn cho một nửa số nhân viên nghỉ việc.
Bây giờ Hứa Kiến Quốc đã chủ động xin nghỉ việc, đúng là cân nhắc vì nhà máy.
Giám đốc Hoàng chỉ hận không thể có thêm nhiều nhân viên tốt như thế này trong số nhân viên của mình.
Dương Phượng Ngọc vội vàng giải thích: "Giám đốc Hoàng, ý của Hứa Kiến Quốc không phải như vậy, ông ấy chỉ là bốc đồng lên mà thôi, ông tuyệt đối đừng coi lời nói của ông ấy là thật."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro