[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Đùi Gà 1
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Hoa khôi học đường cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Chu Tinh Thần vừa rồi có nhìn sang bên kia, cô ta tò mò nhìn sang.
Cô ta nhớ Ngô Trạm.
Cậu ấy là một người theo đuổi rất nhiệt tình.
Hoa khôi học đường không ngờ Ngô Trạm lại nói chuyện cười đùa với một cô gái khác, điều này khiến trong lòng cô ta có chút khó chịu. “Ngô Trạm.” Cô ta kêu lên một tiếng.
Ngô Trạm nghe được tiếng gọi, lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hoa khôi học đường: "Cậu đang gọi mình à?"
Hoa khôi học đường mỉm cười: "Đúng vậy, không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”
Ngô Trạm vui vẻ bước tới bắt chuyện.
Hứa Bát Tuyết liếc nhìn, thấy Ngô Trạm toét miệng cười đến nỗi thấy cả chân răng.
Chậc.
Không có chuyện gì liên quan đến cô.
Hứa Bát Tuyết đi về phía khuôn viên trường.
Vừa đi vừa nghĩ: lát nữa sẽ đến thư viện mượn mấy tờ báo thời kỳ gần đây xem có tin tức gì. Cô nhớ ở Nam Thành có nhà máy hóa chất, nhà máy quần áo, nhà máy giày da... có rất nhiều ngành nghề sản xuất.
Vấn đề nan giải bây giờ là nên đi đến chỗ nào.
Nếu phỏng vấn thì sẽ không phải để ý đến việc ăn uống, mua hai chiếc bánh bao hấp rồi đến căng tin.
Đợi đã.
Hứa Bát Tuyết đột nhiên nhớ tới hôm qua mẹ cô nói sẽ nấu canh gà cho cô.
Thế thì chắc chắn phải về nhà ăn canh gà rồi!
Không đi á, ngu sao mà không đi. Hơn nữa, cái cánh tay và đôi chân gầy gò của cô cần được bồi bổ.
Phải biết gà ngày nay là gà địa phương thực sự, nước canh hoàn toàn tự nhiên, không gây ô nhiễm.
Hứa Bát Tuyết lập tức đổi ý.
Về nhà trước đa!
Trong lúc canh gà chưa nấu xong, trước tiên đến nhà máy sản xuất xe đạp để phỏng vấn các nhân viên trong nhà máy. Sau khi uống canh gà xong, buổi chiều sẽ đến bất kỳ nhà máy nào gần nhà máy sản xuất xe đạp, khảo sát xem.
Quyết định vậy đi.
Hứa Bát Tuyết để lại ba cuốn sổ và một cây bút bi trong ký túc xá, còn phần còn lại thì cô mang theo. Những cuốn sổ này hơi lớn nên cô phải tìm thứ gì đó để bỏ vào.
Lục lọi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc túi đeo chéo màu xanh lá cây ở dưới đáy tủ.
Đoán chắc là nó đã lâu không được sử dụng, có mùi hơi ẩm.
Không sao, chỉ cần phơi nắng là được.
Hứa Bát Tuyết muốn lịch sự hơn chút, nhưng đáng tiếc cô không tìm được chiếc túi khác.
Đành phải sử dụng cái này.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Tinh Thần vừa rồi có nhìn sang bên kia, cô ta tò mò nhìn sang.
Cô ta nhớ Ngô Trạm.
Cậu ấy là một người theo đuổi rất nhiệt tình.
Hoa khôi học đường không ngờ Ngô Trạm lại nói chuyện cười đùa với một cô gái khác, điều này khiến trong lòng cô ta có chút khó chịu. “Ngô Trạm.” Cô ta kêu lên một tiếng.
Ngô Trạm nghe được tiếng gọi, lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hoa khôi học đường: "Cậu đang gọi mình à?"
Hoa khôi học đường mỉm cười: "Đúng vậy, không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”
Ngô Trạm vui vẻ bước tới bắt chuyện.
Hứa Bát Tuyết liếc nhìn, thấy Ngô Trạm toét miệng cười đến nỗi thấy cả chân răng.
Chậc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có chuyện gì liên quan đến cô.
Hứa Bát Tuyết đi về phía khuôn viên trường.
Vừa đi vừa nghĩ: lát nữa sẽ đến thư viện mượn mấy tờ báo thời kỳ gần đây xem có tin tức gì. Cô nhớ ở Nam Thành có nhà máy hóa chất, nhà máy quần áo, nhà máy giày da... có rất nhiều ngành nghề sản xuất.
Vấn đề nan giải bây giờ là nên đi đến chỗ nào.
Nếu phỏng vấn thì sẽ không phải để ý đến việc ăn uống, mua hai chiếc bánh bao hấp rồi đến căng tin.
Đợi đã.
Hứa Bát Tuyết đột nhiên nhớ tới hôm qua mẹ cô nói sẽ nấu canh gà cho cô.
Thế thì chắc chắn phải về nhà ăn canh gà rồi!
Không đi á, ngu sao mà không đi. Hơn nữa, cái cánh tay và đôi chân gầy gò của cô cần được bồi bổ.
Phải biết gà ngày nay là gà địa phương thực sự, nước canh hoàn toàn tự nhiên, không gây ô nhiễm.
Hứa Bát Tuyết lập tức đổi ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về nhà trước đa!
Trong lúc canh gà chưa nấu xong, trước tiên đến nhà máy sản xuất xe đạp để phỏng vấn các nhân viên trong nhà máy. Sau khi uống canh gà xong, buổi chiều sẽ đến bất kỳ nhà máy nào gần nhà máy sản xuất xe đạp, khảo sát xem.
Quyết định vậy đi.
Hứa Bát Tuyết để lại ba cuốn sổ và một cây bút bi trong ký túc xá, còn phần còn lại thì cô mang theo. Những cuốn sổ này hơi lớn nên cô phải tìm thứ gì đó để bỏ vào.
Lục lọi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc túi đeo chéo màu xanh lá cây ở dưới đáy tủ.
Đoán chắc là nó đã lâu không được sử dụng, có mùi hơi ẩm.
Không sao, chỉ cần phơi nắng là được.
Hứa Bát Tuyết muốn lịch sự hơn chút, nhưng đáng tiếc cô không tìm được chiếc túi khác.
Đành phải sử dụng cái này.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro