[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Mục Tiêu 2
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Trước khi rời đi, Hứa Bát Tuyết còn có một việc phải làm.
"Mẹ ơi, tiền của con đâu?" Không phải đấy chỉ là 'tiền tiết kiệm' trước cho cô thôi à?
Dương Phượng Ngọc: “Không phải con muốn quay lại trường học sao?”
Sao cứ đòi tiền thế?
Trong mắt con nhỏ này cứ tiền tiền tiền thế?
Lúc này Dương Phượng Ngọc lại thấy Hứa Bát Tuyết rất chướng mắt.
Viên Thục Thư nhìn Hứa Bát Tuyết, rồi quay sang nhìn Dương Phượng Ngọc, cuối cùng ánh mắt chị ấy rơi vào Hứa Bát Tuyết: “Tiền gì vậy?"
Hứa Bát Tuyết đang định nói gì đó thì Dương Phượng Ngọc đã vội vàng kéo Hứa Bát Tuyết về phòng ngủ của mình. Bà ta không muốn con dâu biết chuyện này.
Rầm.
Cửa phòng ngủ của Dương Phượng Ngọc đã đóng lại.
Viên Thục Thư nhìn người bị loại trừ ra ở bên ngoài là chính mình, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Con trai Tiểu Hứa Phẩm chạy lại kéo góc áo của Viên Thục Thư, nói: “Mẹ ơi, con đói.”
Viên Thục Thư đứng đó một lúc rồi dẫn con trai vào bếp.
Trong phòng.
Dương Phượng Ngọc dứt khoát nói: "Tiền của con không còn nữa." Bà ta nói rõ một lần, để sau này Hứa Bát Tuyết khỏi hỏi nữa!
Hứa Bát Tuyết: "Tại sao lại không còn?"
Dương Phượng Ngọc: “Nhà đông người, gia đình có chỗ cần dùng.” Bà ta đếm trên đầu ngón tay: “Cửu Đồng cần tiền đi học cấp ba. Anh cả chị dâu con ở nhà còn phải nuôi con, có chỗ nào không cần tốn tiền?”
Vẻ mặt Hứa Bát Tuyết kinh hãi: "Mẹ, ý mẹ là dùng tiền của con nuôi em trai và gia đình anh cả của con rồi sao? Anh cả của con không có tiền lương à? Cửu Đồng là con của mẹ, mẹ lại muốn con nuôi nó à?"
Không thể nào nói nổi.
Hứa Bát Tuyết nhớ lại những gì Dương Phượng Ngọc đã nói lúc ở trường về số tiền mừng cưới cho con trai đồng đội của ba cô, điều này thì có liên quan gì đến cô?
Thế là cô nói: "Mẹ, ba và mẹ đều đang đi làm, đều được trả lương. Anh cả của con cũng có việc làm. Tiền đấy là số tiền con móc từ tiền sinh hoạt ra, số tiền mọi người kiếm được không đủ nuôi mình à?"
Hứa Bát Tuyết biết rõ mình không lấy được tiền nên cố ý nhắc đi nhắc lại, chính là muốn nhân dịp lần này giải quyết cho xong chuyện tiền nong, nói ra rồi thì sau này cho dù cô có đi làm thì gia đình cũng sẽ không đòi tiền cô!
Cô biết ở một số gia đình, khi con gái đi làm, có nhà chỉ hận không thể lấy hết tiền lương của con.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Mẹ ơi, tiền của con đâu?" Không phải đấy chỉ là 'tiền tiết kiệm' trước cho cô thôi à?
Dương Phượng Ngọc: “Không phải con muốn quay lại trường học sao?”
Sao cứ đòi tiền thế?
Trong mắt con nhỏ này cứ tiền tiền tiền thế?
Lúc này Dương Phượng Ngọc lại thấy Hứa Bát Tuyết rất chướng mắt.
Viên Thục Thư nhìn Hứa Bát Tuyết, rồi quay sang nhìn Dương Phượng Ngọc, cuối cùng ánh mắt chị ấy rơi vào Hứa Bát Tuyết: “Tiền gì vậy?"
Hứa Bát Tuyết đang định nói gì đó thì Dương Phượng Ngọc đã vội vàng kéo Hứa Bát Tuyết về phòng ngủ của mình. Bà ta không muốn con dâu biết chuyện này.
Rầm.
Cửa phòng ngủ của Dương Phượng Ngọc đã đóng lại.
Viên Thục Thư nhìn người bị loại trừ ra ở bên ngoài là chính mình, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Con trai Tiểu Hứa Phẩm chạy lại kéo góc áo của Viên Thục Thư, nói: “Mẹ ơi, con đói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viên Thục Thư đứng đó một lúc rồi dẫn con trai vào bếp.
Trong phòng.
Dương Phượng Ngọc dứt khoát nói: "Tiền của con không còn nữa." Bà ta nói rõ một lần, để sau này Hứa Bát Tuyết khỏi hỏi nữa!
Hứa Bát Tuyết: "Tại sao lại không còn?"
Dương Phượng Ngọc: “Nhà đông người, gia đình có chỗ cần dùng.” Bà ta đếm trên đầu ngón tay: “Cửu Đồng cần tiền đi học cấp ba. Anh cả chị dâu con ở nhà còn phải nuôi con, có chỗ nào không cần tốn tiền?”
Vẻ mặt Hứa Bát Tuyết kinh hãi: "Mẹ, ý mẹ là dùng tiền của con nuôi em trai và gia đình anh cả của con rồi sao? Anh cả của con không có tiền lương à? Cửu Đồng là con của mẹ, mẹ lại muốn con nuôi nó à?"
Không thể nào nói nổi.
Hứa Bát Tuyết nhớ lại những gì Dương Phượng Ngọc đã nói lúc ở trường về số tiền mừng cưới cho con trai đồng đội của ba cô, điều này thì có liên quan gì đến cô?
Thế là cô nói: "Mẹ, ba và mẹ đều đang đi làm, đều được trả lương. Anh cả của con cũng có việc làm. Tiền đấy là số tiền con móc từ tiền sinh hoạt ra, số tiền mọi người kiếm được không đủ nuôi mình à?"
Hứa Bát Tuyết biết rõ mình không lấy được tiền nên cố ý nhắc đi nhắc lại, chính là muốn nhân dịp lần này giải quyết cho xong chuyện tiền nong, nói ra rồi thì sau này cho dù cô có đi làm thì gia đình cũng sẽ không đòi tiền cô!
Cô biết ở một số gia đình, khi con gái đi làm, có nhà chỉ hận không thể lấy hết tiền lương của con.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro