[Thập Niên 90] Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù
Mục Tiêu 7
Bạch Tĩnh Niên
2024-11-20 14:23:16
Hứa Bát Tuyết lại hỏi một câu khác: "Cậu đã chuẩn bị những thứ cần chuẩn bị cho buổi phỏng vấn chưa?"
"Cần chuẩn bị cái gì?" Trần Thần càng thêm bối rối.
Cô ấy không hề biết gì về chuyện này cả.
Hứa Bát Tuyết suy nghĩ một chút: “Đài truyền hình có rất nhiều vị trí, cậu muốn ứng tuyển vị trí nào?”
Có đạo diễn, biên kịch, người dẫn chương trình, phóng viên, người lập kế hoạch...
Rất nhiều vị trí khác nhau.
Về phần mấy chức vụ lãnh đạo, như là giám đốc đài truyền hình, người phụ trách chương trình, Hứa Bát Tuyết tạm thời còn chưa nghĩ tới, những chức vụ đều không có quan hệ gì với cô.
Bây giờ cô có hai vị trí mà cô mong muốn hơn, một là người dẫn chương trình hoặc người đưa tin, thứ hai là phóng viên. Cô cảm thấy việc phỏng vấn khá thú vị.
Trần Thần phiền muộn gãi tóc: "Mình không biết."
Hứa Bát Tuyết: "Vậy cậu phải suy nghĩ thật kỹ. À đúng rồi, các vị trí khác nhau sẽ có yêu cầu tuyển dụng khác nhau đấy. Tốt nhất là ngày mai cậu nên hỏi Ngô Trạm xem."
Sau khi Hứa Bát Tuyết nói xong, sắp xếp lại cuộc phỏng vấn ngày hôm nay.
Chín giờ, Chu Linh từ thư viện trở về, Trần Thần hỏi cô ấy: "Chu Linh, nếu có thể ở lại đài truyền hình mới, cậu muốn làm vị trí nào?"
Chu Linh: “Mình muốn vào ekip sản xuất, mình muốn làm nhà sản xuất.”
Giọng điệu của cô ấy rất kiên quyết.
Cô ấy đã nghĩ kỹ rồi.
Trần Thần muộn màng nhận ra mình là người duy nhất không suy nghĩ gì cả.
Trần Thần lại hỏi: “Thế cậu thấy mình phù hợp với vị trí nào?”
Hứa Bát Tuyết nghe vậy, ngẩng đầu lên: "Mình cảm thấy cậu có vẻ ngoài đáng yêu dễ gần, hợp tham gia chương trình."
Trần Thần nghe vậy có chút xấu hổ: "Mình không nhớ được kịch bản."
Không phải việc tham gia chương trình cũng giống như làm người dẫn chương trình sao? Cô ấy không thể nhớ được kịch bản. Ngay cả khi cô ấy có ghi nhớ kịch bản năm mươi sáu mươi lần, chắc chắn đã học thuộc lòng rồi, thế nhưng mà chỉ cần lên sân khấu, chỉ cần có nhiều người là cô ấy sẽ cảm thấy khẩn trương.
Hứa Bát Tuyết cẩn thận suy nghĩ.
Điểm của Trần Thần chỉ ở mức trung bình, đặc biệt là ở lĩnh vực sáng tạo không tốt lắm, chắc chắn sẽ không thể làm đạo diễn sản xuất. Còn phóng viên, nếu đi phỏng vấn phải chạy đi chạy lại khắp nơi, chắc chắn phải chịu đựng gian khổ.
Trần Thần chịu đựng được khổ không?
Hứa Bát Tuyết đã có sẵn câu trả lời trong lòng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Cần chuẩn bị cái gì?" Trần Thần càng thêm bối rối.
Cô ấy không hề biết gì về chuyện này cả.
Hứa Bát Tuyết suy nghĩ một chút: “Đài truyền hình có rất nhiều vị trí, cậu muốn ứng tuyển vị trí nào?”
Có đạo diễn, biên kịch, người dẫn chương trình, phóng viên, người lập kế hoạch...
Rất nhiều vị trí khác nhau.
Về phần mấy chức vụ lãnh đạo, như là giám đốc đài truyền hình, người phụ trách chương trình, Hứa Bát Tuyết tạm thời còn chưa nghĩ tới, những chức vụ đều không có quan hệ gì với cô.
Bây giờ cô có hai vị trí mà cô mong muốn hơn, một là người dẫn chương trình hoặc người đưa tin, thứ hai là phóng viên. Cô cảm thấy việc phỏng vấn khá thú vị.
Trần Thần phiền muộn gãi tóc: "Mình không biết."
Hứa Bát Tuyết: "Vậy cậu phải suy nghĩ thật kỹ. À đúng rồi, các vị trí khác nhau sẽ có yêu cầu tuyển dụng khác nhau đấy. Tốt nhất là ngày mai cậu nên hỏi Ngô Trạm xem."
Sau khi Hứa Bát Tuyết nói xong, sắp xếp lại cuộc phỏng vấn ngày hôm nay.
Chín giờ, Chu Linh từ thư viện trở về, Trần Thần hỏi cô ấy: "Chu Linh, nếu có thể ở lại đài truyền hình mới, cậu muốn làm vị trí nào?"
Chu Linh: “Mình muốn vào ekip sản xuất, mình muốn làm nhà sản xuất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu của cô ấy rất kiên quyết.
Cô ấy đã nghĩ kỹ rồi.
Trần Thần muộn màng nhận ra mình là người duy nhất không suy nghĩ gì cả.
Trần Thần lại hỏi: “Thế cậu thấy mình phù hợp với vị trí nào?”
Hứa Bát Tuyết nghe vậy, ngẩng đầu lên: "Mình cảm thấy cậu có vẻ ngoài đáng yêu dễ gần, hợp tham gia chương trình."
Trần Thần nghe vậy có chút xấu hổ: "Mình không nhớ được kịch bản."
Không phải việc tham gia chương trình cũng giống như làm người dẫn chương trình sao? Cô ấy không thể nhớ được kịch bản. Ngay cả khi cô ấy có ghi nhớ kịch bản năm mươi sáu mươi lần, chắc chắn đã học thuộc lòng rồi, thế nhưng mà chỉ cần lên sân khấu, chỉ cần có nhiều người là cô ấy sẽ cảm thấy khẩn trương.
Hứa Bát Tuyết cẩn thận suy nghĩ.
Điểm của Trần Thần chỉ ở mức trung bình, đặc biệt là ở lĩnh vực sáng tạo không tốt lắm, chắc chắn sẽ không thể làm đạo diễn sản xuất. Còn phóng viên, nếu đi phỏng vấn phải chạy đi chạy lại khắp nơi, chắc chắn phải chịu đựng gian khổ.
Trần Thần chịu đựng được khổ không?
Hứa Bát Tuyết đã có sẵn câu trả lời trong lòng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro