Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 12
Khương Nhất Bạch
2024-11-23 18:18:52
Vì vậy bà ta không hề kiền nể nói: “Nhìn nó kìa, lại bắt đầu đi nhặt rác. Ôi dào, người khác mà nhìn vào lại bảo nhà ta bạc đãi nó. Đứa trẻ lớn lên ở nông thôn này đúng là không được.
Triệu Thục Giai cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, hứng thú thưởng thức cà phê đều bị hủy hoại.
Dì Trương lắc đầu nói: “Nhìn xem, lúc đầu tôi đã nói với bà chủ chỉ cần đưa cho con bé đó một ít tiền là đủ rồi. Bà chủ cứ nhất quyết phải quan tâm đến mối quan hệ mẹ con để đưa con bé ấy về. Giờ thì không sao nhưng sau này muốn ném con bé đó đi sợ là không dễ dàng.”
Triệu Thục Giai bực bội xoa xoa ấn đường.
Bà chưa bao giờ nghĩ đến việc đuổi Lâm Tuyên Hoà, nhưng Lâm Tuyên Hoà quả thực khiến bà đau đầu.
Trong lúc bà đang nghĩ cách nói chuyện với Lâm Tuyên Hoà để cô không coi nhà họ Lâm như bãi rác thì Lâm Tuyên Hoà đã quay trở lại với tay không.
Lâm Tuyên Hoà bước đi nhẹ nhàng, ánh mắt không hề dừng lại ở Triệu Thục Giai, như thể không nhìn thấy mẹ mình.
Điều này khiến Triệu Thục Giai cảm thấy có chút khó chịu.
Trước đây, mỗi khi Lâm Tuyên Hoà đến nhà họ Lâm, ánh mắt của con bé luôn lén lút nhìn bà, cứ như chưa được nhìn bà bao giờ vậy.
Lúc đó Triệu Thục Giai cảm thấy rất khó chịu. Đến giờ Lâm Tuyên Hoà không nhìn bà, bà vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Tuyên Hoà!” Triệu Thục Giai gượng cười: “Những thứ con vừa mang…”
Lâm Tuyên Hoà dừng lại.
Cô tưởng Triệu Thục Giai sợ cô làm mất đồ của nhà họ Lâm nên mới giải thích: “Con vừa vứt đi một số thứ không dùng đến, chúng là của con, không phải của nhà họ Lâm.”
Giải thích xong, cô bình tĩnh đi lên lầu, không đợi Triệu Thục Giai phản ứng.
Cả Triệu Thục Giai và Dì Trương đều sững sờ.
Vừa rồi Lâm Tuyên Hoà đi ném rác hả?
Chứ không phải tha đồ về nhà sao?
Triệu Thục Giai nhìn bóng lưng Lâm Tuyên Hoà với vẻ mặt phức tạp, thấp giọng thở dài: "Nhìn đứa nhỏ này, con bé vẫn phân biệt rõ ràng với nhà họ Lâm như vậy, có phải con bé không coi đây là nhà của mình?”
Dì Trương mím môi: “Tôi chỉ biết là kém xa Tiểu Nhân.”
Lâm Nhân là con gái nuôi của Triệu Thục Giai.
Ngày trước lúc Lâm Tuyên Hoà bị người khác ôm đi ở bệnh viện, bà đã đau khổ suốt một hồi lây nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy con gái của mình.
Để xoa dịu nỗi khao khát con gái, gia đình đã nhận nuôi Lâm Nhân.
Lâm Nhân lớn lên trong nhà họ Lâm, được hưởng cách nuôi dưỡng cực kỳ tốt nên chỉ cần nhắc tới Lâm Nhân, Triệu Thục Giai sẽ tươi cười đầy mặt.
Bà vứt Lâm Tuyên Hoà ra sau đầu, cười nói: “Đã hai tuần Tiểu Nhân chưa về nhà, đứa nhỏ này học tập quá khắc khổ. Lát nữa chị làm chút điểm tâm đi, em sẽ mang cho con bé!”
Sau khi lên lầu, nhìn căn phòng đã sạch bong sáng bóng, Lâm Tuyên Hoà mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Cô đào ra tất cả đồ đạc của nguyên chủ, tổng cộng chỉ có hai mươi tệ.
Thật sự rất khó để có được chỗ đứng ở một thành phố mới.
Lâm Tuyên Hoà quyết định sẽ ở nhà họ Lâm một khoảng thời gian nữa. Đến khi nào tiết kiệm đủ tiền, cô sẽ cân nhắc việc dọn ra ngoài.
Cô ăn đơn giản vài thứ ở trong phòng, thấy mặt trời còn chưa xuống núi liền tranh thủ lúc chạng vạng đi bộ đến Cục Cảnh Sát.
Cục Cảnh Sát chỉ cách nhà hon Lâm mười phút đi bộ, đây là một trong những lý do khiến Lâm Tuyên Hoà quyết định sống ở nhà họ Lâm.
Lúc này đã là giờ tan sở, trước cửa Cục Cảnh Sát có rất nhiều người ra vào.
Một số người bán hàng đẩy xe của mình thẳng tới cổng Cục Cảnh Sát nhưng không ai để ý đến họ.
Lâm Tuyên Hoà liếc nhìn tấm biển đơn giản của Cục Cảnh Sát, đứng ở cửa nhìn vào.
Cô thật may mắn, nữ cảnh sát vừa gặp hôm nay đã nhanh chóng chú ý đến cô.
Nữ cảnh sát tên Điền Lâm, cô ấy lớn hơn Lâm Tuyên Hoà bốn-năm tuổi, được coi là người trẻ trong sở.
Điền Lâm mỉm cười đi tới: "Sao em lại tới đây? Em lại nhớ ra cái gì à?"
“Em chỉ muốn hỏi về chuyện tiếp theo thôi,” Lâm Tuyên Hoà thuận miệng tìm ra lý do: “Em sợ mình đã nói sai.”
"Làm sao có thể như vậy chứ! Em thật thông minh, sau khi pháp y khám nghiệm, họ đều nói ra tình trạng thi thể y hệt lời em phân tích!” Điền Lâm khen ngợi: "Em còn đang đi học, kỹ năng quan sát thật tốt. Trong tương lai, nhất định sẽ có tiềm năng rất lớn!”
Triệu Thục Giai cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, hứng thú thưởng thức cà phê đều bị hủy hoại.
Dì Trương lắc đầu nói: “Nhìn xem, lúc đầu tôi đã nói với bà chủ chỉ cần đưa cho con bé đó một ít tiền là đủ rồi. Bà chủ cứ nhất quyết phải quan tâm đến mối quan hệ mẹ con để đưa con bé ấy về. Giờ thì không sao nhưng sau này muốn ném con bé đó đi sợ là không dễ dàng.”
Triệu Thục Giai bực bội xoa xoa ấn đường.
Bà chưa bao giờ nghĩ đến việc đuổi Lâm Tuyên Hoà, nhưng Lâm Tuyên Hoà quả thực khiến bà đau đầu.
Trong lúc bà đang nghĩ cách nói chuyện với Lâm Tuyên Hoà để cô không coi nhà họ Lâm như bãi rác thì Lâm Tuyên Hoà đã quay trở lại với tay không.
Lâm Tuyên Hoà bước đi nhẹ nhàng, ánh mắt không hề dừng lại ở Triệu Thục Giai, như thể không nhìn thấy mẹ mình.
Điều này khiến Triệu Thục Giai cảm thấy có chút khó chịu.
Trước đây, mỗi khi Lâm Tuyên Hoà đến nhà họ Lâm, ánh mắt của con bé luôn lén lút nhìn bà, cứ như chưa được nhìn bà bao giờ vậy.
Lúc đó Triệu Thục Giai cảm thấy rất khó chịu. Đến giờ Lâm Tuyên Hoà không nhìn bà, bà vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Tuyên Hoà!” Triệu Thục Giai gượng cười: “Những thứ con vừa mang…”
Lâm Tuyên Hoà dừng lại.
Cô tưởng Triệu Thục Giai sợ cô làm mất đồ của nhà họ Lâm nên mới giải thích: “Con vừa vứt đi một số thứ không dùng đến, chúng là của con, không phải của nhà họ Lâm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giải thích xong, cô bình tĩnh đi lên lầu, không đợi Triệu Thục Giai phản ứng.
Cả Triệu Thục Giai và Dì Trương đều sững sờ.
Vừa rồi Lâm Tuyên Hoà đi ném rác hả?
Chứ không phải tha đồ về nhà sao?
Triệu Thục Giai nhìn bóng lưng Lâm Tuyên Hoà với vẻ mặt phức tạp, thấp giọng thở dài: "Nhìn đứa nhỏ này, con bé vẫn phân biệt rõ ràng với nhà họ Lâm như vậy, có phải con bé không coi đây là nhà của mình?”
Dì Trương mím môi: “Tôi chỉ biết là kém xa Tiểu Nhân.”
Lâm Nhân là con gái nuôi của Triệu Thục Giai.
Ngày trước lúc Lâm Tuyên Hoà bị người khác ôm đi ở bệnh viện, bà đã đau khổ suốt một hồi lây nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy con gái của mình.
Để xoa dịu nỗi khao khát con gái, gia đình đã nhận nuôi Lâm Nhân.
Lâm Nhân lớn lên trong nhà họ Lâm, được hưởng cách nuôi dưỡng cực kỳ tốt nên chỉ cần nhắc tới Lâm Nhân, Triệu Thục Giai sẽ tươi cười đầy mặt.
Bà vứt Lâm Tuyên Hoà ra sau đầu, cười nói: “Đã hai tuần Tiểu Nhân chưa về nhà, đứa nhỏ này học tập quá khắc khổ. Lát nữa chị làm chút điểm tâm đi, em sẽ mang cho con bé!”
Sau khi lên lầu, nhìn căn phòng đã sạch bong sáng bóng, Lâm Tuyên Hoà mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đào ra tất cả đồ đạc của nguyên chủ, tổng cộng chỉ có hai mươi tệ.
Thật sự rất khó để có được chỗ đứng ở một thành phố mới.
Lâm Tuyên Hoà quyết định sẽ ở nhà họ Lâm một khoảng thời gian nữa. Đến khi nào tiết kiệm đủ tiền, cô sẽ cân nhắc việc dọn ra ngoài.
Cô ăn đơn giản vài thứ ở trong phòng, thấy mặt trời còn chưa xuống núi liền tranh thủ lúc chạng vạng đi bộ đến Cục Cảnh Sát.
Cục Cảnh Sát chỉ cách nhà hon Lâm mười phút đi bộ, đây là một trong những lý do khiến Lâm Tuyên Hoà quyết định sống ở nhà họ Lâm.
Lúc này đã là giờ tan sở, trước cửa Cục Cảnh Sát có rất nhiều người ra vào.
Một số người bán hàng đẩy xe của mình thẳng tới cổng Cục Cảnh Sát nhưng không ai để ý đến họ.
Lâm Tuyên Hoà liếc nhìn tấm biển đơn giản của Cục Cảnh Sát, đứng ở cửa nhìn vào.
Cô thật may mắn, nữ cảnh sát vừa gặp hôm nay đã nhanh chóng chú ý đến cô.
Nữ cảnh sát tên Điền Lâm, cô ấy lớn hơn Lâm Tuyên Hoà bốn-năm tuổi, được coi là người trẻ trong sở.
Điền Lâm mỉm cười đi tới: "Sao em lại tới đây? Em lại nhớ ra cái gì à?"
“Em chỉ muốn hỏi về chuyện tiếp theo thôi,” Lâm Tuyên Hoà thuận miệng tìm ra lý do: “Em sợ mình đã nói sai.”
"Làm sao có thể như vậy chứ! Em thật thông minh, sau khi pháp y khám nghiệm, họ đều nói ra tình trạng thi thể y hệt lời em phân tích!” Điền Lâm khen ngợi: "Em còn đang đi học, kỹ năng quan sát thật tốt. Trong tương lai, nhất định sẽ có tiềm năng rất lớn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro