Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Chương 33

Khương Nhất Bạch

2024-11-22 08:34:06

Cô đi theo phía sau Trần Húc Huy đi ra ngoài, nháy mắt vừa nhấc chân lên, cô nghe được một giọng nói: “Nghe đây, con mồi lại tới nữa.”

Lâm Tuyên Hòa đột nhiên quay đầu lại.

Tiếng nói này, khác với tiếng của bộ ấm trà!

Màn đêm buông xuống, phàm là người lạ đi vào ngõ nhỏ, chắc chắn con chó lớn nhà hàng xóm sẽ sủa không ngừng.

Lâm Cảnh Nhất vừa đi vào, đã bị con chó lớn nhiệt tình nghênh đón.

Anh ấy cẩn thận tránh con chó, mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào cửa.

Lâm Thanh Ngọc và Lâm Nhân đã ngồi ở bàn cơm chờ ăn cơm, Lâm Nhân thấy Lâm Cảnh Nhất vừa bước vào, ngọt ngào cười nói: “Anh hai, anh đã về rồi.”

Lâm Cảnh Nhất cười đưa đồ trong tay ra: “Quà đây này.”

“Cảm ơn anh hai!” Lâm Nhân vui mừng mà nhận lấy, lấy đồ bên trong ra, vui mừng nói: “Là giày thể thao hả anh?”

“Anh nhờ bạn bè mua ở nước ngoài, trong nước không có, em mang thử xem.” Lâm Cảnh Nhất vừa nói vừa nhìn xung quanh: “Lâm Tuyên Hòa không có ở đây à? Anh cũng mua cho em ấy.”

Nói thật, anh ấy không nhớ tới mình có thêm một đứa em gái nữa.

Nhờ bạn nhắc nhở, anh ấy mới nhớ tới cũng nên mua cho em gái một đôi, không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia.

Cảm giác tồn tại của Lâm Tuyên Hòa ở nhà họ Lâm thật sự quá thấp, ngày thường anh ấy đều bận rộn làm việc. Có thời gian rảnh rỗi đều giúp giáo viên làm việc, thật sự không có thời gian quan tâm việc vặt trong nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tính toán lại, anh ấy chỉ gặp mặt Lâm Tuyên Hòa hai lần. Tuy rằng là em gái ruột, anh cũng muốn đối xử với cô em gái này tốt một chút nhưng xét về cảm tình anh ấy không hề có tình cảm anh em với cô em gái này, hai người này chẳng khác gì người xa lạ.

Hơn nữa khi Triệu Thục Giai cho gọi điện thoại cho anh ấy, không lúc nào không nói xấu về Lâm Tuyên Hòa, ấn tượng của Lâm Cảnh Nhất về cô em gái này càng tệ hơn.

Nghe những lời này, trong lòng Lâm Nhân sinh ra cảm giác nguy cơ.

Lâm Cảnh Nhất mua quà cũng sẽ mua thêm cho Lâm Tuyên Hòa, có phải anh ấy rất thích em gái ruột này không?

Nếu thật là như vậy, sau này cô ta nên làm gì bây giờ?

Lâm Nhân gượng cười tươi: “Nghe mẹ nói, Tuyên Hòa không thường về nhà, có lẽ hôm nay cũng không trở về ăn cơm.”

Lâm Cảnh Nhất thắc mắc nói: “Lúc trước không phải em ấy đồng ý ở lại nhà họ Lâm sao?”

Lâm Tuyên Hòa vừa nghe nói mình là con của nhà họ Lâm, lập tức trở về nhà họ Lâm, không bao giờ quay lại nhà họ Khê nữa, việc này không phải bí mật. Lâm Cảnh Nhất cảm thấy làm thế ít nhiều có chút vong ân bội nghĩa. Hơn nữa, nhà họ Khê đã nuôi Lâm Tuyên Hòa từ nhỏ đến lớn, dù không phải là cha mẹ ruột của con bé ấy nhưng cũng có công dưỡng dục.

“Em cũng không rõ lắm,” Lâm Nhân cười nói: “Có lẽ cậu ấy có việc gấp cần làm.”

Lâm Cảnh Nhất cau mày, có chút bất mãn.

Lúc trước khi Lâm Tuyên Hòa trở về, còn thề son sắt với Triệu Thục Giai sẽ ở nhà thường xuyên với bà, còn nói bài tập của mình rất ít, không bận.

Sao bây giờ lại bận rộn như vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Nhân vừa dứt lời, tiếng mở cửa vang lên, Lâm Tuyên Hòa đẩy cửa đi vào.

Lâm Cảnh Nhất nói: “Tuyên Hòa, em đã đi đâu, sao trễ vậy mới trở về.”

Ánh mắt đảo qua người Lâm Cảnh Nhất không dừng lại một giây, dừng lại nhiều hơn một giây cũng không có, dường như hoàn toàn không thèm để ý trong nhà có thêm một người.

Đến khi nhìn thấy Triệu Thục Giai, cô mới nói: “Em đã ăn ở nhà Trần Húc Huy, buổi tối không ăn nữa.”

“Trần Húc Huy? Sao em có thể quen biết với cậu ta? Người như cậu ta không phải thứ tốt đẹp gì đâu.” Lâm Cảnh Nhất chau mày nói: “Sao em không ở nhà chăm sóc mẹ?”

Lâm Tuyên Hòa buồn cười mà nhìn qua: “Anh đi cả ba tháng không trở về nhà, sao không ở nhà nhiều hơn để chăm sóc mẹ?”

Lời này ai cũng có thể nói được, với Lâm Cảnh Nhất mà nói, có phải có chút khôi hài hay không?

Lâm Cảnh Nhất: “……”

Từ khi nào con bé này đã trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy? Lần trước gặp mặt, vẫn là cô bé chân tay vụng về.

Lâm Cảnh Nhất còn muốn nói cái gì nữa, Lâm Tuyên Hòa liền mặc kệ người này.

Cô lập tức đi đến ngồi xuống trước mặt Lâm Thanh Ngọc.

Nghĩ đến chuyện Lâm Thanh Ngọc đã cho mình tiền tiêu vặt, Lâm Tuyên Hòa khách sáo nói với một trăm tệ: “Xin hỏi anh biết Yến Vân đúng không? Anh có biết nhà anh ấy ở đâu không? Em có việc tìm anh ấy.”

Lâm Cảnh Nhất ôm giày thể thao, kinh ngạc mà nhìn Lâm Tuyên Hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Số ký tự: 0