Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 5
Khương Nhất Bạch
2024-11-20 10:50:43
Nghiêm Tư sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, liều mạng ra hiệu cho Lâm Tuyên Hoà: "Tuyên Hoà, mau ra ngoài đi, bọn họ sẽ không phạm sai lầm.”
Họ là những sinh viên chưa tốt nghiệp, chỉ là những sinh viên kém cỏi đứng nhất từ dưới lên. Làm sao khả năng phán đoán của họ có thể so sánh với những sĩ quan cảnh sát đã trải qua nhiều trận chiến chứ?
Lâm Tuyên Hoà không hề động lòng, vẫn lặp lại câu: "Kẻ sát nhân rất quen thuộc với nạn nhân, mọi người trong gia đình đều bị nghi ngờ."
Lâm Tuyên Hoà vừa dứt lời đã nghe thấy dao găm sợ hãi kêu lên: "Đồ đàn bà độc ác! Cô còn độc ác hơn cả con dao làm bếp cũ! Tôi không biết hung thủ! Tôi không biết hắn! Cô nói sai rồi!"
Lâm Tuyên Hoà thản nhiên bỏ nó vào túi.
Dao găm: "...Trời tối à?"
Đỗ Lệ Quyên sửng sốt một chút, kêu lên: "Cô đang nghi ngờ tôi sao?! Trời ơi, tôi là người tốt như vậy, sao lại muốn giết người đàn ông của mình chỉ để biến mình thành góa phụ?!"
Nam cảnh sát sốt ruột nói: “Không hiểu sự tình thì đừng nói nhảm. Khi xử lý vụ án, chúng tôi chú ý đến chứng cứ. Chúng tôi sẽ đưa ra phán quyết dựa trên tình tiết của vụ án.”
Những người khác chỉ cười, không để ý lời nói của Lâm Tuyên Hoà.
Lâm Tuyên Hoà cau mày, hiện giờ cô đang ở trong tình thế khó xử, cô thực sự không có tư cách gì để bày tỏ ý kiến của mình.
Nhưng cô phải phá án, năm điểm có thể đổi được 500 tệ.
Lâm Tuyên Hoà đang định nói gì đó thì phía sau đột nhiên có chuyển động.
Cô ngước lên thì thấy một người đàn ông cao lớn bước vào.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình, cơ bắp ở cẳng tay săn chắc, mịn màng. Khi anh bước đi, lớp vải áo phông dính chặt vào bụng anh, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét cơ bụng của anh.
Anh cao một mét tám lăm, chế độ dinh dưỡng của những năm thập niên 90 kém xa so với những thế hệ sau, vậy nên một mét tám lăm là cực kỳ cao.
Khuôn mặt của người đàn ông khá trắng trẻo, sống mũi thẳng, lông mày sắc nét và đôi mắt sâu như sao đêm.
Anh đẹp trai, nhưng thực sự rất lôi thôi lếch thếch. Mái tóc ngắn hơi bù xù, còn có chút râu ria.
Những người khác nhìn thấy anh liền chủ động chào hỏi: “Đội trưởng Yến.”
Yến Vân thản nhiên đáp lại, theo bản năng liếc nhìn Lâm Tuyên Hoà, sau đó hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Nạn nhân Trương Kiến Minh, nam, 40 tuổi. Đồng nghiệp từ Cục điều tra dấu vết đã đến. Thi thể sẽ được đưa về khám nghiệm tử thi. Bước đầu xác định hung thủ đột nhập vào nhà và cướp tài sản. Sau khi gặp được Trương Kiến Minh thì liền giết rồi bỏ chạy."
Yến Vân liếc nhìn qua hiện trường, không trả lời ngay lập tức, thay vào đó anh nhìn về phía Lâm Tuyên Hoà.
Anh cong môi cười nhìn cô: "Cô gái, cô vừa nói là người quen gây án, lấy cơ sở gì? Nếu không giải thích rõ ràng thì cô phải chịu trách nhiệm."
Yến Vân một tay ôm túi, lười biếng nhướng mi, ngáp dài chờ đợi.
Anh có vẻ không nóng nảy, trông thật giống nhân mô cẩu dạng nhưng về cơ bản mọi người khác trong đội đều biết tính khí thất thường của anh.
Nếu ai đó làm sai điều gì, người đó thực sự sẽ bị mắng. Không ngoa khi nói rằng sẽ bị mắng ra máu.
Nữ cảnh sát lo lắng Lâm Tuyên Hoà sẽ bị Yến Vân dọa đến rơi nước mắt, nên cố gắng giải quyết ổn thỏa: "Đội trưởng Yến, hôm nay cô ấy là người nhìn thấy thi thể. Sau khi nhìn thấy liền báo án, quả rất can đảm.”
“Rõ ràng cô ta còn đi loạn lên ở hiện trường.” Nam cảnh sát thô lỗ nói: “Rõ ràng là sinh viên học viện cảnh sát, nhưng ngay cả kiến thức cơ bản này cũng không biết? Nếu manh mối bị phá hủy, ai sẽ chịu trách nhiệm chứ? "
Yến Vân nắm được mấu chốt, kinh ngạc nhìn sang: "Cô đã học đại học rồi à?"
Lâm Tuyên Hoà cau mày, cúi đầu nhìn chính mình.
Hình dáng và khuôn mặt hiện tại của cô chẳng khác gì hình dáng chân thực của cô.
Đã từ đời trước, cô luôn bị trêu chọc vì có hình dáng của một đứa trẻ. Bạn bè của cô luôn nói rằng mỗi lần lớn tiếng với cô cứ có cảm giác như đang bắt nạt một đứa trẻ.
Lâm Tuyên Hoà âm trầm nhìn qua: "Đúng vậy."
Yến Vân thấp giọng lẩm bẩm: “Không hiểu sao bây giờ trẻ con lại cao như vậy.”
Lâm Tuyên Hoà: "..."
Có phải người này đang so sánh cô với một học sinh tiểu học không ?!
Nam cảnh sát thúc giục: “Nếu không nói được thì mau rời đi ngay, đừng gây thêm rắc rối cho chúng tôi”.
Họ là những sinh viên chưa tốt nghiệp, chỉ là những sinh viên kém cỏi đứng nhất từ dưới lên. Làm sao khả năng phán đoán của họ có thể so sánh với những sĩ quan cảnh sát đã trải qua nhiều trận chiến chứ?
Lâm Tuyên Hoà không hề động lòng, vẫn lặp lại câu: "Kẻ sát nhân rất quen thuộc với nạn nhân, mọi người trong gia đình đều bị nghi ngờ."
Lâm Tuyên Hoà vừa dứt lời đã nghe thấy dao găm sợ hãi kêu lên: "Đồ đàn bà độc ác! Cô còn độc ác hơn cả con dao làm bếp cũ! Tôi không biết hung thủ! Tôi không biết hắn! Cô nói sai rồi!"
Lâm Tuyên Hoà thản nhiên bỏ nó vào túi.
Dao găm: "...Trời tối à?"
Đỗ Lệ Quyên sửng sốt một chút, kêu lên: "Cô đang nghi ngờ tôi sao?! Trời ơi, tôi là người tốt như vậy, sao lại muốn giết người đàn ông của mình chỉ để biến mình thành góa phụ?!"
Nam cảnh sát sốt ruột nói: “Không hiểu sự tình thì đừng nói nhảm. Khi xử lý vụ án, chúng tôi chú ý đến chứng cứ. Chúng tôi sẽ đưa ra phán quyết dựa trên tình tiết của vụ án.”
Những người khác chỉ cười, không để ý lời nói của Lâm Tuyên Hoà.
Lâm Tuyên Hoà cau mày, hiện giờ cô đang ở trong tình thế khó xử, cô thực sự không có tư cách gì để bày tỏ ý kiến của mình.
Nhưng cô phải phá án, năm điểm có thể đổi được 500 tệ.
Lâm Tuyên Hoà đang định nói gì đó thì phía sau đột nhiên có chuyển động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngước lên thì thấy một người đàn ông cao lớn bước vào.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình, cơ bắp ở cẳng tay săn chắc, mịn màng. Khi anh bước đi, lớp vải áo phông dính chặt vào bụng anh, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét cơ bụng của anh.
Anh cao một mét tám lăm, chế độ dinh dưỡng của những năm thập niên 90 kém xa so với những thế hệ sau, vậy nên một mét tám lăm là cực kỳ cao.
Khuôn mặt của người đàn ông khá trắng trẻo, sống mũi thẳng, lông mày sắc nét và đôi mắt sâu như sao đêm.
Anh đẹp trai, nhưng thực sự rất lôi thôi lếch thếch. Mái tóc ngắn hơi bù xù, còn có chút râu ria.
Những người khác nhìn thấy anh liền chủ động chào hỏi: “Đội trưởng Yến.”
Yến Vân thản nhiên đáp lại, theo bản năng liếc nhìn Lâm Tuyên Hoà, sau đó hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Nạn nhân Trương Kiến Minh, nam, 40 tuổi. Đồng nghiệp từ Cục điều tra dấu vết đã đến. Thi thể sẽ được đưa về khám nghiệm tử thi. Bước đầu xác định hung thủ đột nhập vào nhà và cướp tài sản. Sau khi gặp được Trương Kiến Minh thì liền giết rồi bỏ chạy."
Yến Vân liếc nhìn qua hiện trường, không trả lời ngay lập tức, thay vào đó anh nhìn về phía Lâm Tuyên Hoà.
Anh cong môi cười nhìn cô: "Cô gái, cô vừa nói là người quen gây án, lấy cơ sở gì? Nếu không giải thích rõ ràng thì cô phải chịu trách nhiệm."
Yến Vân một tay ôm túi, lười biếng nhướng mi, ngáp dài chờ đợi.
Anh có vẻ không nóng nảy, trông thật giống nhân mô cẩu dạng nhưng về cơ bản mọi người khác trong đội đều biết tính khí thất thường của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu ai đó làm sai điều gì, người đó thực sự sẽ bị mắng. Không ngoa khi nói rằng sẽ bị mắng ra máu.
Nữ cảnh sát lo lắng Lâm Tuyên Hoà sẽ bị Yến Vân dọa đến rơi nước mắt, nên cố gắng giải quyết ổn thỏa: "Đội trưởng Yến, hôm nay cô ấy là người nhìn thấy thi thể. Sau khi nhìn thấy liền báo án, quả rất can đảm.”
“Rõ ràng cô ta còn đi loạn lên ở hiện trường.” Nam cảnh sát thô lỗ nói: “Rõ ràng là sinh viên học viện cảnh sát, nhưng ngay cả kiến thức cơ bản này cũng không biết? Nếu manh mối bị phá hủy, ai sẽ chịu trách nhiệm chứ? "
Yến Vân nắm được mấu chốt, kinh ngạc nhìn sang: "Cô đã học đại học rồi à?"
Lâm Tuyên Hoà cau mày, cúi đầu nhìn chính mình.
Hình dáng và khuôn mặt hiện tại của cô chẳng khác gì hình dáng chân thực của cô.
Đã từ đời trước, cô luôn bị trêu chọc vì có hình dáng của một đứa trẻ. Bạn bè của cô luôn nói rằng mỗi lần lớn tiếng với cô cứ có cảm giác như đang bắt nạt một đứa trẻ.
Lâm Tuyên Hoà âm trầm nhìn qua: "Đúng vậy."
Yến Vân thấp giọng lẩm bẩm: “Không hiểu sao bây giờ trẻ con lại cao như vậy.”
Lâm Tuyên Hoà: "..."
Có phải người này đang so sánh cô với một học sinh tiểu học không ?!
Nam cảnh sát thúc giục: “Nếu không nói được thì mau rời đi ngay, đừng gây thêm rắc rối cho chúng tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro