Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí
Chương 7
Khương Nhất Bạch
2024-11-20 10:50:43
"Khám nghiệm tử thi sẽ cho chúng ta biết câu trả lời về vấn đề này. Bác sĩ pháp y vẫn chưa đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết. Việc chúng ta phát hiện ra điều này chỉ là vấn đề thời gian."
Lâm Tuyên Hoà: “Tôi đã quan sát được con dao găm cắm trên thi thể nạn nhân có chiều dài và chiều rộng bất đồng với con dao găm này. Sau khi khám nghiệm pháp y liền phát hiện được ở vết thương có những vạt thịt ở các hướng khác nhau, đây là bằng chứng cho thấy Trương Kiến Minh bị hai con dao đâm vào người.”
Pháp y đang ngồi xổm ở một bên chuẩn bị chờ thu thi thể nghe thấy lời này thì bước đến bên thi thể, cắt bỏ quần áo thừa, cẩn thận quan sát vết thương.
Một lúc sau, anh ta đưa ra kết luận: “Quả thực có một vạt thịt, chiều dài của hai con dao là khác nhau. Hiện tượng này sẽ rõ ràng hơn sau khi thi thể được mổ ra. Đội trưởng Yến, mặc dù tôi không thể nói rõ con dao nào là hung khí giết người, nhưng cô gái này nói đúng rồi, ít nhất có hai con dao đâm vào cùng một vị trí .”
Được sự hỗ trợ của bác sĩ pháp y, Lâm Tuyên Hoà nói tiếp: “Không chỉ vậy, chúng ta đều nên có thói quen bỏ tiền vào túi, đặc biệt hiện nay, cơ bản ai cũng có ví phải không?”
Suy nghĩ của nữ cảnh sát hoàn toàn bị Lâm Tuyên Hoà dẫn dắt: "Ý cô là hung thủ không lục túi à?"
“Đúng vậy, mọi người thấy đấy, trên người nạn nhân tổng cộng có năm cái túi, nhưng quần áo lại rất chỉnh tề. Nếu thật sự đến lấy tiền, rõ ràng đã lật xác, vậy tại sao hắn không lục nốt cả túi, lấy hết cả tiền đi?”
Nữ cảnh sát liên tục gật đầu, nhìn Lâm Tuyên Hoà một cách khen ngợi.
Vốn dĩ cô ấy nhìn thấy Lâm Tuyên Hoà và Nghiêm Tư sợ đến mức run bần bật, vốn còn lo hai cô không cung cấp bằng chứng được. Không ngờ Lâm Tuyên Hoà vừa can đảm vừa cẩn trọng, hoá ra tất cả đều là giả vờ ngay từ đầu.
“Đội trưởng Yến, tôi cảm thấy lời cô ấy nói rất có lý.”
Nam cảnh sát bĩu môi, rốt cuộc vẫn không nói gì nữa.
Anh ta muốn phản bác nhưng dường như lại không tìm thấy lý do nào cả.
Yến Vân cầm con dao găm, cẩn thận nhìn nó ở dưới ánh đèn.
Trên con dao găm có những hoa văn rỗng, Yến Vân nhìn thấy một số dấu vết màu đỏ sậm ở các góc.
Anh đưa con dao găm cho nữ cảnh sát rồi nói: “Lấy lại để kiểm tra.”
Nghiêm Tư hoàn toàn quên hết sự sợ hãi, lén đến bên người Lâm Tuyên Hoà, trong mắt tràn đầy sự sùng bái: “Tuyên Hoà, sao cậu tự dựng lại thông suốt vậy? Cậu thông minh lắm đấy!”
Khen xong, Nghiêm Tư bỗng nhớ đến một câu chuyện cực kỳ bi thảm.
Tuyên Hoà trở nên thông minh, sau này người đứng nhất lớp từ dưới lên chẳng phải là bản thân mình sao?!
Rốt cuộc con thuyền tình bạn đã xuất hiện vết nứt.
Khám nghiệm tử thi có kết quả bất thường, nên không thể dễ dàng xác định vụ án. Yến Vân nói: “Hãy xem xét lại hiện trường, đừng bỏ sót bất kỳ dấu vết nào, và…”
Yến Vân nhìn Lâm Tuyên Hoà
Đỗ Lệ Quyên ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, chiếc khăn tay mới của bà ta rơi xuống đất.
Yến Vân bước tới, khi đi ngang qua Lâm Tuyên Hoà, Lâm Tuyên Hoà rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác áp bức.
Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt chán nản, cảm thấy Yến Vân cao đến mức liếc nhìn không thể nhìn thấy nếu đứng bên cạnh.
Yến Vân đi đến Đỗ Lệ Quyên, cúi người nhặt chiếc khăn tay lên. Sau khi nhìn hai lần, mỉm cười nói: "Bà mới mua à? Chiếc khăn tay cũ vứt đi đâu rồi?"
Tay Đỗ Lệ Quyên vô thức chạm vào đùi của mình, nụ cười của bà ta có chút cứng ngắc: “Đã hỏng, tôi ném vào nhà máy rồi.”
"Ồ?" Yến Vân thản nhiên nói: "Xem ra vẫn còn có thể tìm được, phiền bà đi lấy."
Nghiêm Tư lập tức thắc mắc: “Anh muốn một chiếc khăn tay cũ để làm gì?”
Đương nhiên, Yến Vân sẽ không trả lời, nhưng điều kỳ lạ là Đỗ Lệ Quyên vẫn ngồi im bất động.
Trên trán bà ta dần dần có chút mồ hôi, rõ ràng thời tiết vẫn còn mát mẻ.
Thấy Đỗ Lệ Quyên vẫn im lặng, Yến Vân nén cười nói: "Bà lấy khăn tay lau máu phải không? Đỗ Lệ Quyên, rốt cuộc là bà trở về từ nhà máy lúc nào? Bà có cần tôi gọi người đến nhà máy diêm để thu thập bằng chứng không? Hoặc là bà có thể lấy đồ từ trong ba lô ra cho chúng tôi xem.”
Mồ hôi chảy dài trên mặt Đỗ Lệ Quyên, bà ta nắm chặt chiếc túi đeo vai, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Tuyên Hoà: “Tôi đã quan sát được con dao găm cắm trên thi thể nạn nhân có chiều dài và chiều rộng bất đồng với con dao găm này. Sau khi khám nghiệm pháp y liền phát hiện được ở vết thương có những vạt thịt ở các hướng khác nhau, đây là bằng chứng cho thấy Trương Kiến Minh bị hai con dao đâm vào người.”
Pháp y đang ngồi xổm ở một bên chuẩn bị chờ thu thi thể nghe thấy lời này thì bước đến bên thi thể, cắt bỏ quần áo thừa, cẩn thận quan sát vết thương.
Một lúc sau, anh ta đưa ra kết luận: “Quả thực có một vạt thịt, chiều dài của hai con dao là khác nhau. Hiện tượng này sẽ rõ ràng hơn sau khi thi thể được mổ ra. Đội trưởng Yến, mặc dù tôi không thể nói rõ con dao nào là hung khí giết người, nhưng cô gái này nói đúng rồi, ít nhất có hai con dao đâm vào cùng một vị trí .”
Được sự hỗ trợ của bác sĩ pháp y, Lâm Tuyên Hoà nói tiếp: “Không chỉ vậy, chúng ta đều nên có thói quen bỏ tiền vào túi, đặc biệt hiện nay, cơ bản ai cũng có ví phải không?”
Suy nghĩ của nữ cảnh sát hoàn toàn bị Lâm Tuyên Hoà dẫn dắt: "Ý cô là hung thủ không lục túi à?"
“Đúng vậy, mọi người thấy đấy, trên người nạn nhân tổng cộng có năm cái túi, nhưng quần áo lại rất chỉnh tề. Nếu thật sự đến lấy tiền, rõ ràng đã lật xác, vậy tại sao hắn không lục nốt cả túi, lấy hết cả tiền đi?”
Nữ cảnh sát liên tục gật đầu, nhìn Lâm Tuyên Hoà một cách khen ngợi.
Vốn dĩ cô ấy nhìn thấy Lâm Tuyên Hoà và Nghiêm Tư sợ đến mức run bần bật, vốn còn lo hai cô không cung cấp bằng chứng được. Không ngờ Lâm Tuyên Hoà vừa can đảm vừa cẩn trọng, hoá ra tất cả đều là giả vờ ngay từ đầu.
“Đội trưởng Yến, tôi cảm thấy lời cô ấy nói rất có lý.”
Nam cảnh sát bĩu môi, rốt cuộc vẫn không nói gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta muốn phản bác nhưng dường như lại không tìm thấy lý do nào cả.
Yến Vân cầm con dao găm, cẩn thận nhìn nó ở dưới ánh đèn.
Trên con dao găm có những hoa văn rỗng, Yến Vân nhìn thấy một số dấu vết màu đỏ sậm ở các góc.
Anh đưa con dao găm cho nữ cảnh sát rồi nói: “Lấy lại để kiểm tra.”
Nghiêm Tư hoàn toàn quên hết sự sợ hãi, lén đến bên người Lâm Tuyên Hoà, trong mắt tràn đầy sự sùng bái: “Tuyên Hoà, sao cậu tự dựng lại thông suốt vậy? Cậu thông minh lắm đấy!”
Khen xong, Nghiêm Tư bỗng nhớ đến một câu chuyện cực kỳ bi thảm.
Tuyên Hoà trở nên thông minh, sau này người đứng nhất lớp từ dưới lên chẳng phải là bản thân mình sao?!
Rốt cuộc con thuyền tình bạn đã xuất hiện vết nứt.
Khám nghiệm tử thi có kết quả bất thường, nên không thể dễ dàng xác định vụ án. Yến Vân nói: “Hãy xem xét lại hiện trường, đừng bỏ sót bất kỳ dấu vết nào, và…”
Yến Vân nhìn Lâm Tuyên Hoà
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Lệ Quyên ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, chiếc khăn tay mới của bà ta rơi xuống đất.
Yến Vân bước tới, khi đi ngang qua Lâm Tuyên Hoà, Lâm Tuyên Hoà rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác áp bức.
Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt chán nản, cảm thấy Yến Vân cao đến mức liếc nhìn không thể nhìn thấy nếu đứng bên cạnh.
Yến Vân đi đến Đỗ Lệ Quyên, cúi người nhặt chiếc khăn tay lên. Sau khi nhìn hai lần, mỉm cười nói: "Bà mới mua à? Chiếc khăn tay cũ vứt đi đâu rồi?"
Tay Đỗ Lệ Quyên vô thức chạm vào đùi của mình, nụ cười của bà ta có chút cứng ngắc: “Đã hỏng, tôi ném vào nhà máy rồi.”
"Ồ?" Yến Vân thản nhiên nói: "Xem ra vẫn còn có thể tìm được, phiền bà đi lấy."
Nghiêm Tư lập tức thắc mắc: “Anh muốn một chiếc khăn tay cũ để làm gì?”
Đương nhiên, Yến Vân sẽ không trả lời, nhưng điều kỳ lạ là Đỗ Lệ Quyên vẫn ngồi im bất động.
Trên trán bà ta dần dần có chút mồ hôi, rõ ràng thời tiết vẫn còn mát mẻ.
Thấy Đỗ Lệ Quyên vẫn im lặng, Yến Vân nén cười nói: "Bà lấy khăn tay lau máu phải không? Đỗ Lệ Quyên, rốt cuộc là bà trở về từ nhà máy lúc nào? Bà có cần tôi gọi người đến nhà máy diêm để thu thập bằng chứng không? Hoặc là bà có thể lấy đồ từ trong ba lô ra cho chúng tôi xem.”
Mồ hôi chảy dài trên mặt Đỗ Lệ Quyên, bà ta nắm chặt chiếc túi đeo vai, sắc mặt tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro