Thập Niên 90: Tôi Kết Hôn Với Người Giàu Nhất
Chương 29
2024-09-04 01:49:47
"Lại đi?" Thần sắc Nhâm Duy Đông ngạc nhiên.
Cô quyết đoán tiêu sái như vậy thật sao chứ? Mới biết hiểu lầm lẫn nhau nhiều năm, Lâm Vân Hương cũng không có gì để nói.
Lâm Vân Hương nghi hoặc khó hiểu, không trở về mà ôn chuyện với anh, hay là ôm đầu khóc rồi nối tiếp tiền duyên? Bất kể tình huống nào cũng không phù hợp với tình huống hiện tại của hai người bọn họ —— một người vừa ly hôn, một người dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài ăn sáng.
Nhâm Duy Đông bị cô nhìn tới chột dạ, về phần chột dạ chuyện gì anh cũng không rõ ràng lắm. Trong đầu có một thanh âm nhắc nhở anh, không thể để Lâm Vân Hương rời đi như vậy. Lần trước có loại cảm giác này là lúc anh không cam lòng đi tìm Lâm Vân Hương hỏi rõ ràng.
Lâm Vân Hương liếc mắt nhìn Tiểu Bắc, cùng bạn học nhỏ trò chuyện rất vui vẻ, phỏng chừng không muốn trở về khuôn viên trường lạnh lẽo: "Nói chút về mẹ Y Y?”
"Chuyện này..." Nhâm Duy Đông hối hận đã ngăn cản cô.
Lâm Vân Hương thật sự có hơi tò mò. Cô hình như chỉ gặp Nhâm Y Y hai lần, cô nhóc này đã nhớ kỹ cô. Cô nhóc nhỏ thông minh xinh đẹp lại hoạt bát, mẹ con bé thế mà cũng nỡ.
"Không dễ nói?"
Không có cách nào để nói. Nhâm Duy Đông không tiện bịa đặt. Anh cũng không muốn lừa gạt Lâm Vân Hương. "Đã nhiều năm rồi. Không có gì để nói.”
Lâm Vân Hương nghĩ lí do anh không muốn nói... Quá tổn thương lòng tự trọng của đàn ông. Lâm Vân Hương cũng không muốn ôn chuyện với anh. Chuyện này luôn khiến cô không khỏi nhớ tới những chuyện vừa mới biết rõ, trong lòng rất không có tư vị.
Lâm Vân Hương vì mau chóng rời ý nghĩ nên cố ý tức giận anh: “Vậy nói chuyện anh ba mươi mấy tuổi còn chưa có người cần?”
Nhậm Duy Đông thốt lên: "Em mới không ai muốn!" Nhận ra những gì anh nói, "Anh không-"
"Anh nói câu đó cũng không phải là sự thật. Anh muốn quá nhiều người, không biết nên chọn ai?” Lâm Vân Hương không khỏi nhớ tới lúc cô và Nhâm Duy Đông là đối tượng, mấy lần đi ra ngoài, anh đều bị người ta nhìn chằm chằm: "Mấy năm nay rất bận rộn phải không?”
Nhậm Duy Đông theo bản năng nói: "Cũng không sao. Không bằng —— " Trong nháy mắt tức giận tới cười, "Mấy ý? Em lấy chồng sinh con, anh còn phải vì ngươi thủ thân như ngọc?”
"Em đã nói gì?" Lâm Vân Hương cười hỏi ngược lại.
Nhâm Duy Đông bất đắc dĩ gật đầu: "Anh đa tâm, anh đa tâm được không.”
Nụ cười trên mặt Lâm Vân Hương trở nên nhạt nhẽo.
Nhâm Duy Đông thấy thế, hiểu rõ không còn hiểu lầm, anh và Lâm Vân Hương cũng không trở về được như trước được.
Ngay cả khi chỉ là một người bạn.
"Sau này tính toán thế nào?" Nhâm Duy Đông nói ra mới ý thức được anh không có lập trường hỏi những chuyện này. Nhâm Duy Đông muốn cho mình một cái tát, "Anh lo lắng cho Tiểu Bắc. Y Y rất thích chơi với Tiểu Bắc. Không có gì bất ngờ thì cả hai sẽ học cùng một trường tiểu học và trung học cơ sở.”
Nhâm gia ở phía tây nam trường tiểu học mẫu giáo, Lý gia ở phía đông bắc, hai nhà cách gần trường học, hai nhà lại cách xa nhau. Cho nên mấy năm nay Nhâm Duy Đông chưa từng gặp Lâm Vân Hương, cũng không phải cố ý trốn tránh cô.
Lâm Vân Hương lại không nghĩ nhiều. So tâm với tâm, đổi thành người Lâm Vân Hương quen bị phản bội, cũng sẽ quan tâm một câu. Huống chi Nhậm Duy Đông nói sự thật, bình thường Tiểu Bắc không ít lần nhắc tới bạn học Nhậm Y Y.
"Đi theo em trước. Em không rảnh thì để ông bà của nó đưa đón. Vào thời gian nghỉ hè, thì mua hoặc thuê một ngôi nhà gần trường tiểu học.”
Nhâm Duy Đông muốn nói tới tiền, đến bên miệng nuốt về. Lý Hữu Lương làm ăn không lớn bằng anh, nhưng mua một căn nhà cũng dư dả: "Nếu Lý Hữu Lương không có ý định cưới người phụ nữ kia, số tiền anh ta muốn lấy lại...?”
Lâm Vân Hương nhìn về phía con trai: "Cho cha mẹ anh ta. Tối qua lúc bà Tiểu Bắc đưa thịt kho tàu cho Tiểu Bắc đã nói vài câu. Em không muốn cho em một nửa. Lý Hữu Lương dưỡng lão cho bọn họ. Lý Hữu Lương không phải không thể kiếm tiền, chúng em không có tiền có thể tìm anh ta.”
"Mẹ!" Tiểu Bắc chạy tới.
Nhậm Y Y đưa tay với ba cô: "Nhìn chúng con làm gì vậy?”
Nhậm Duy Đông theo thói quen ôm con gái lên đùi: "Không nhìn cha sao biết cha nhìn con?”
"Con biết." Nhâm Y Y mở to hai mắt trừng anh một cái, bám bả vai anh quỳ xuống đùi anh, hai bàn tay nhỏ bé ôm cổ anh, ghé vào bên tai anh, "Cha và mẹ Tiểu Bắc nói xong chưa?”
Nhậm Duy Đông rất nghi hoặc: "Nói gì?”
Hai bắp chân Nhậm Y Y trả thù dùng sức đè lên chân ba cô bé: "Làm mẹ con đó.”
Nhâm Duy Đông thiếu chút nữa ném con gái ra ngoài, trên mặt mơ hồ bốc hơi nóng: "Không được nói bậy.”
Có vẻ như không thành công. Nhâm Y Y rất thất vọng đứng thẳng dậy, giận dữ anh không biết tranh giành, người lớn như thế, sao mà ngay cả chút chuyện này cũng không làm được.
Nhậm Duy Đông bật cười: "Nhậm Y Y, cha bấm ngón tay tính toán, con cách bị đánh không xa.”
Tiểu Bắc ngồi trong lòng mẹ tò mò hỏi: "Nhâm Y Y, cậu không phải nói ba cậu không đánh người sao?”
Nhậm Y Y gật đầu: "Ba tớ đánh tiểu nhân. Ba tớ nói tớ là một kẻ tiểu nhân.”
Lâm Vân Hương nhất thời muốn cười. Nhâm Duy Đông hối hận vì đã dẫn cô bé đến, đứa bé xui xẻo này, của nhà ai.
"Nhâm Y Y, không được lừa gạt bạn học." Nhâm Duy Đông nhéo nhéo mặt cô bé một cái.
Cô quyết đoán tiêu sái như vậy thật sao chứ? Mới biết hiểu lầm lẫn nhau nhiều năm, Lâm Vân Hương cũng không có gì để nói.
Lâm Vân Hương nghi hoặc khó hiểu, không trở về mà ôn chuyện với anh, hay là ôm đầu khóc rồi nối tiếp tiền duyên? Bất kể tình huống nào cũng không phù hợp với tình huống hiện tại của hai người bọn họ —— một người vừa ly hôn, một người dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài ăn sáng.
Nhâm Duy Đông bị cô nhìn tới chột dạ, về phần chột dạ chuyện gì anh cũng không rõ ràng lắm. Trong đầu có một thanh âm nhắc nhở anh, không thể để Lâm Vân Hương rời đi như vậy. Lần trước có loại cảm giác này là lúc anh không cam lòng đi tìm Lâm Vân Hương hỏi rõ ràng.
Lâm Vân Hương liếc mắt nhìn Tiểu Bắc, cùng bạn học nhỏ trò chuyện rất vui vẻ, phỏng chừng không muốn trở về khuôn viên trường lạnh lẽo: "Nói chút về mẹ Y Y?”
"Chuyện này..." Nhâm Duy Đông hối hận đã ngăn cản cô.
Lâm Vân Hương thật sự có hơi tò mò. Cô hình như chỉ gặp Nhâm Y Y hai lần, cô nhóc này đã nhớ kỹ cô. Cô nhóc nhỏ thông minh xinh đẹp lại hoạt bát, mẹ con bé thế mà cũng nỡ.
"Không dễ nói?"
Không có cách nào để nói. Nhâm Duy Đông không tiện bịa đặt. Anh cũng không muốn lừa gạt Lâm Vân Hương. "Đã nhiều năm rồi. Không có gì để nói.”
Lâm Vân Hương nghĩ lí do anh không muốn nói... Quá tổn thương lòng tự trọng của đàn ông. Lâm Vân Hương cũng không muốn ôn chuyện với anh. Chuyện này luôn khiến cô không khỏi nhớ tới những chuyện vừa mới biết rõ, trong lòng rất không có tư vị.
Lâm Vân Hương vì mau chóng rời ý nghĩ nên cố ý tức giận anh: “Vậy nói chuyện anh ba mươi mấy tuổi còn chưa có người cần?”
Nhậm Duy Đông thốt lên: "Em mới không ai muốn!" Nhận ra những gì anh nói, "Anh không-"
"Anh nói câu đó cũng không phải là sự thật. Anh muốn quá nhiều người, không biết nên chọn ai?” Lâm Vân Hương không khỏi nhớ tới lúc cô và Nhâm Duy Đông là đối tượng, mấy lần đi ra ngoài, anh đều bị người ta nhìn chằm chằm: "Mấy năm nay rất bận rộn phải không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhậm Duy Đông theo bản năng nói: "Cũng không sao. Không bằng —— " Trong nháy mắt tức giận tới cười, "Mấy ý? Em lấy chồng sinh con, anh còn phải vì ngươi thủ thân như ngọc?”
"Em đã nói gì?" Lâm Vân Hương cười hỏi ngược lại.
Nhâm Duy Đông bất đắc dĩ gật đầu: "Anh đa tâm, anh đa tâm được không.”
Nụ cười trên mặt Lâm Vân Hương trở nên nhạt nhẽo.
Nhâm Duy Đông thấy thế, hiểu rõ không còn hiểu lầm, anh và Lâm Vân Hương cũng không trở về được như trước được.
Ngay cả khi chỉ là một người bạn.
"Sau này tính toán thế nào?" Nhâm Duy Đông nói ra mới ý thức được anh không có lập trường hỏi những chuyện này. Nhâm Duy Đông muốn cho mình một cái tát, "Anh lo lắng cho Tiểu Bắc. Y Y rất thích chơi với Tiểu Bắc. Không có gì bất ngờ thì cả hai sẽ học cùng một trường tiểu học và trung học cơ sở.”
Nhâm gia ở phía tây nam trường tiểu học mẫu giáo, Lý gia ở phía đông bắc, hai nhà cách gần trường học, hai nhà lại cách xa nhau. Cho nên mấy năm nay Nhâm Duy Đông chưa từng gặp Lâm Vân Hương, cũng không phải cố ý trốn tránh cô.
Lâm Vân Hương lại không nghĩ nhiều. So tâm với tâm, đổi thành người Lâm Vân Hương quen bị phản bội, cũng sẽ quan tâm một câu. Huống chi Nhậm Duy Đông nói sự thật, bình thường Tiểu Bắc không ít lần nhắc tới bạn học Nhậm Y Y.
"Đi theo em trước. Em không rảnh thì để ông bà của nó đưa đón. Vào thời gian nghỉ hè, thì mua hoặc thuê một ngôi nhà gần trường tiểu học.”
Nhâm Duy Đông muốn nói tới tiền, đến bên miệng nuốt về. Lý Hữu Lương làm ăn không lớn bằng anh, nhưng mua một căn nhà cũng dư dả: "Nếu Lý Hữu Lương không có ý định cưới người phụ nữ kia, số tiền anh ta muốn lấy lại...?”
Lâm Vân Hương nhìn về phía con trai: "Cho cha mẹ anh ta. Tối qua lúc bà Tiểu Bắc đưa thịt kho tàu cho Tiểu Bắc đã nói vài câu. Em không muốn cho em một nửa. Lý Hữu Lương dưỡng lão cho bọn họ. Lý Hữu Lương không phải không thể kiếm tiền, chúng em không có tiền có thể tìm anh ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ!" Tiểu Bắc chạy tới.
Nhậm Y Y đưa tay với ba cô: "Nhìn chúng con làm gì vậy?”
Nhậm Duy Đông theo thói quen ôm con gái lên đùi: "Không nhìn cha sao biết cha nhìn con?”
"Con biết." Nhâm Y Y mở to hai mắt trừng anh một cái, bám bả vai anh quỳ xuống đùi anh, hai bàn tay nhỏ bé ôm cổ anh, ghé vào bên tai anh, "Cha và mẹ Tiểu Bắc nói xong chưa?”
Nhậm Duy Đông rất nghi hoặc: "Nói gì?”
Hai bắp chân Nhậm Y Y trả thù dùng sức đè lên chân ba cô bé: "Làm mẹ con đó.”
Nhâm Duy Đông thiếu chút nữa ném con gái ra ngoài, trên mặt mơ hồ bốc hơi nóng: "Không được nói bậy.”
Có vẻ như không thành công. Nhâm Y Y rất thất vọng đứng thẳng dậy, giận dữ anh không biết tranh giành, người lớn như thế, sao mà ngay cả chút chuyện này cũng không làm được.
Nhậm Duy Đông bật cười: "Nhậm Y Y, cha bấm ngón tay tính toán, con cách bị đánh không xa.”
Tiểu Bắc ngồi trong lòng mẹ tò mò hỏi: "Nhâm Y Y, cậu không phải nói ba cậu không đánh người sao?”
Nhậm Y Y gật đầu: "Ba tớ đánh tiểu nhân. Ba tớ nói tớ là một kẻ tiểu nhân.”
Lâm Vân Hương nhất thời muốn cười. Nhâm Duy Đông hối hận vì đã dẫn cô bé đến, đứa bé xui xẻo này, của nhà ai.
"Nhâm Y Y, không được lừa gạt bạn học." Nhâm Duy Đông nhéo nhéo mặt cô bé một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro