Thập Niên 90: Tôi Kết Hôn Với Người Giàu Nhất
Chương 40
2024-09-04 01:49:47
Lâm Vân Hương thiếu chút nữa cười sặc: "Sao nghe mỗi câu đều là vì tốt cho em thế?”
“Em cũng đã nói, sếp Nhâm muốn tìm người phụ nào mà không có. Em có nấy chỗ tốt, anh tìm một người phụ nữ khác còn không thể hơn à. Anh còn có thể nói gì nữa?”
Lâm Vân Hương: "Vì sao không phải em thì không thể?”
Nhâm Duy Đông thu lại nụ cười, biết rõ còn cố hỏi.
Lâm Vân Hương đoán được, nhưng cô không thể tin được, Nhâm Duy Đông không phải hai mươi hai tuổi, anh đã ba mươi hai tuổi. Từ chức xuống biển nhiều năm, loại người nào anh chưa từng gặp. Nói một câu không tính là khoa trương, phụ nữ bên cạnh Nhâm Duy Đông, có lẽ so với người cô quen biết còn nhiều hơn.
Lâm Vân Hương hoài nghi Nhâm Duy Đông không cam lòng. Một khi cô gả cho Nhậm Duy Đông, không cam lòng ở đáy lòng anh tiêu tan, những ngày tiếp theo khẳng định sẽ lông gà vỏ tỏi.
Còn không phải là tìm tội cho mình sao?
Lâm Vân Hương: "Nếu không có chuyện gì khác, chúng em sẽ trở về trước.”
Nhậm Duy Đông không dám ép người quá chặt: "Anh sẽ tiễn các em.” Nhìn vào góc. Lâm Vân Hương quay đầu, hai đứa nhỏ cũng không biết đang nói gì, che miệng cười.
Lâm Vân Hương: "Tiểu Bắc thích chơi với Y Y, cũng sẽ không gọi anh là ba.”
Nhậm Duy Đông gật đầu: "Thằng bé là con trai của ai không liên quan gì đến anh. Anh muốn kết hôn với mẹ của nó thôi.”
Lâm Vân Hương muốn cảm ơn sự thẳng thắn của anh: "Nếu em là anh sẽ không lãng phí thời gian với một người phụ nữ đã ly hôn còn có con.”
"Nếu ngày hôm nay người tới là anh trai anh?"
Lâm Vân Hương: "Bây giờ em đã đến trường rồi. Câu trả lời này anh có hài lòng không?”
Tâm tư nhỏ bị cô nhìn ra, Nhâm Duy Đông không xấu hổ, dù sao cũng không phải người ngoài: "Em thế này, ngoại trừ anh thì người đàn ông nào dám cưới em?”
Lâm Vân Hương buồn cười: "Cho rằng nói như vậy thì em sẽ vì sợ không gả ra ngoài được mà đồng ý với anh à? Ông chủ ai cũng muốn gả, còn sợ không có ai muốn?”
Nhậm Duy Đông không khỏi đỡ trán: "Em không thể giả bộ ngốc, để anh lừa gạt sao?”
"Rất nhàm chán." Lâm Vân Hương trừng mắt nhìn anh, nói với Tiểu Bắc: “Về nhà.”
Nhâm Y Y nhìn về phía ba cô. Nhâm Duy Đông khẽ lắc đầu. Cô nhóc nhíu mày: "Nhưng chúng cháu còn muốn chơi thêm chút nữa.”
Lâm Vân Hương đi tới: "Đây là nơi người ta buôn bán. Về nhà chơi nữa được không?”
Cô nhóc nhìn về phía ba. Nhâm Duy Đông bất đắc dĩ gật đầu. Nhâm Y Y liếc nhìn anh thật sâu, lâu như thế còn chưa nói xong, ba rốt cuộc có được hay không thế. Nếu không thì cô bé lên đó!
"Mẹ Tiểu Bắc, cháu có thể đến nhà dì chơi không?" Nhâm Y Y giương đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn cô, Lâm Vân Hương không nói nên lời từ chối. Nhâm Y Y vui vẻ ôm lấy cô: "Mẹ Tiểu Bắc, dì thật tốt. Cháu thích dì.”
Nhâm Duy Đông ho nhẹ một tiếng. Lâm Vân Hương quay sang nhìn anh. Nhâm Duy Đông cho cô một ánh mắt, anh không nói sai đúng không.
Lâm Vân Hương vừa giúp đứa nhỏ thu dọn đồ ăn, vừa lơ đãng hỏi: “Miệng Y Y ngọt ngào như vậy, học theo ba à?”
Nhâm Y Y không chút suy nghĩ đã lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra ghét bỏ: "Ba thật ngốc. Cha học theo Y Y.”
Tay Lâm Vân Hương run rẩy, thiếu chút nữa ném đồ chưa ăn xong của đứa nhỏ ra ngoài. Nhâm Duy Đông không nhịn được cười. Lâm Vân Hương quay sang nhìn anh, Nhâm Duy Đông dùng quyền chắn miệng, ho nhẹ một tiếng: "Anh đi lái xe.”
Lâm Vân Hương không nhịn được trừng mắt nhìn anh một cái.
Nhậm Y Y thông minh đến đâu cũng là một quỷ nhỏ, rất buồn bực: "Ba cười gì?”
"Ách... Dì không biết.” Lâm Vân Hương nói, đứa nhỏ lộ ra biểu tình "lừa gạt đứa nhỏ". Lâm Vân Hương lúng túng, chuyển đề tài: "Còn đi tới nhà dì chơi không?”
Nhâm Y Y gật đầu, đẩy cửa ra: "Mẹ Tiểu Bắc, cháu hoài nghi dì uy hiếp cháu. Mặc dù cháu không có bằng chứng.”
Lâm Vân lảo đảo dưới chân, thiếu chút nữa ngã lên người con trai.
Tại sao trẻ em bây giờ sao lại giỏi như thế chứ.
"Y Y, dì tin tưởng lời cháu nói vừa rồi."
"Nói gì ạ?"
Lâm Vân Hương: “Miệng cháu ngọt như vậy, không phải do ba cháu dạy.”
Nhâm Y Y lắc đầu: "Ba cháu không được.”
Nhậm Duy Đông lái xe tới: "Ba không được thì để con lái xe?”
Nhâm Y Y nghẹn lại: "Con cái gì cũng biết còn gọi cha là cha à?”
Nhâm Duy Đông vẫy vẫy tay với cô vé: "Lại đây!”
Nhâm Y Y mở cửa xe chui vào phía sau. Lâm Vân Hương nhịn cười ngồi lên ghế phụ. Nhâm Duy Đông bất đắc dĩ quay đầu trừng mắt nhìn con gái: "Ngày mai sẽ mang con tới chợ bán.”
"Bà nội sẽ gọt cha luôn!" Đứa nhỏ nhà người khác nghe thấy ba nói như vậy, cho dù không tin đáy lòng cũng sẽ bất an. Nhâm Y Y không sợ, cha cô bé không dám bán.
Lâm Vân Hương lại muốn cười: "Lái xe đi.”
Nhậm Y Y bám ghế hỏi sau: "Mẹ Tiểu Bắc, cha cháu có thể vào được không?”
“Em cũng đã nói, sếp Nhâm muốn tìm người phụ nào mà không có. Em có nấy chỗ tốt, anh tìm một người phụ nữ khác còn không thể hơn à. Anh còn có thể nói gì nữa?”
Lâm Vân Hương: "Vì sao không phải em thì không thể?”
Nhâm Duy Đông thu lại nụ cười, biết rõ còn cố hỏi.
Lâm Vân Hương đoán được, nhưng cô không thể tin được, Nhâm Duy Đông không phải hai mươi hai tuổi, anh đã ba mươi hai tuổi. Từ chức xuống biển nhiều năm, loại người nào anh chưa từng gặp. Nói một câu không tính là khoa trương, phụ nữ bên cạnh Nhâm Duy Đông, có lẽ so với người cô quen biết còn nhiều hơn.
Lâm Vân Hương hoài nghi Nhâm Duy Đông không cam lòng. Một khi cô gả cho Nhậm Duy Đông, không cam lòng ở đáy lòng anh tiêu tan, những ngày tiếp theo khẳng định sẽ lông gà vỏ tỏi.
Còn không phải là tìm tội cho mình sao?
Lâm Vân Hương: "Nếu không có chuyện gì khác, chúng em sẽ trở về trước.”
Nhậm Duy Đông không dám ép người quá chặt: "Anh sẽ tiễn các em.” Nhìn vào góc. Lâm Vân Hương quay đầu, hai đứa nhỏ cũng không biết đang nói gì, che miệng cười.
Lâm Vân Hương: "Tiểu Bắc thích chơi với Y Y, cũng sẽ không gọi anh là ba.”
Nhậm Duy Đông gật đầu: "Thằng bé là con trai của ai không liên quan gì đến anh. Anh muốn kết hôn với mẹ của nó thôi.”
Lâm Vân Hương muốn cảm ơn sự thẳng thắn của anh: "Nếu em là anh sẽ không lãng phí thời gian với một người phụ nữ đã ly hôn còn có con.”
"Nếu ngày hôm nay người tới là anh trai anh?"
Lâm Vân Hương: "Bây giờ em đã đến trường rồi. Câu trả lời này anh có hài lòng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm tư nhỏ bị cô nhìn ra, Nhâm Duy Đông không xấu hổ, dù sao cũng không phải người ngoài: "Em thế này, ngoại trừ anh thì người đàn ông nào dám cưới em?”
Lâm Vân Hương buồn cười: "Cho rằng nói như vậy thì em sẽ vì sợ không gả ra ngoài được mà đồng ý với anh à? Ông chủ ai cũng muốn gả, còn sợ không có ai muốn?”
Nhậm Duy Đông không khỏi đỡ trán: "Em không thể giả bộ ngốc, để anh lừa gạt sao?”
"Rất nhàm chán." Lâm Vân Hương trừng mắt nhìn anh, nói với Tiểu Bắc: “Về nhà.”
Nhâm Y Y nhìn về phía ba cô. Nhâm Duy Đông khẽ lắc đầu. Cô nhóc nhíu mày: "Nhưng chúng cháu còn muốn chơi thêm chút nữa.”
Lâm Vân Hương đi tới: "Đây là nơi người ta buôn bán. Về nhà chơi nữa được không?”
Cô nhóc nhìn về phía ba. Nhâm Duy Đông bất đắc dĩ gật đầu. Nhâm Y Y liếc nhìn anh thật sâu, lâu như thế còn chưa nói xong, ba rốt cuộc có được hay không thế. Nếu không thì cô bé lên đó!
"Mẹ Tiểu Bắc, cháu có thể đến nhà dì chơi không?" Nhâm Y Y giương đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn cô, Lâm Vân Hương không nói nên lời từ chối. Nhâm Y Y vui vẻ ôm lấy cô: "Mẹ Tiểu Bắc, dì thật tốt. Cháu thích dì.”
Nhâm Duy Đông ho nhẹ một tiếng. Lâm Vân Hương quay sang nhìn anh. Nhâm Duy Đông cho cô một ánh mắt, anh không nói sai đúng không.
Lâm Vân Hương vừa giúp đứa nhỏ thu dọn đồ ăn, vừa lơ đãng hỏi: “Miệng Y Y ngọt ngào như vậy, học theo ba à?”
Nhâm Y Y không chút suy nghĩ đã lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra ghét bỏ: "Ba thật ngốc. Cha học theo Y Y.”
Tay Lâm Vân Hương run rẩy, thiếu chút nữa ném đồ chưa ăn xong của đứa nhỏ ra ngoài. Nhâm Duy Đông không nhịn được cười. Lâm Vân Hương quay sang nhìn anh, Nhâm Duy Đông dùng quyền chắn miệng, ho nhẹ một tiếng: "Anh đi lái xe.”
Lâm Vân Hương không nhịn được trừng mắt nhìn anh một cái.
Nhậm Y Y thông minh đến đâu cũng là một quỷ nhỏ, rất buồn bực: "Ba cười gì?”
"Ách... Dì không biết.” Lâm Vân Hương nói, đứa nhỏ lộ ra biểu tình "lừa gạt đứa nhỏ". Lâm Vân Hương lúng túng, chuyển đề tài: "Còn đi tới nhà dì chơi không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhâm Y Y gật đầu, đẩy cửa ra: "Mẹ Tiểu Bắc, cháu hoài nghi dì uy hiếp cháu. Mặc dù cháu không có bằng chứng.”
Lâm Vân lảo đảo dưới chân, thiếu chút nữa ngã lên người con trai.
Tại sao trẻ em bây giờ sao lại giỏi như thế chứ.
"Y Y, dì tin tưởng lời cháu nói vừa rồi."
"Nói gì ạ?"
Lâm Vân Hương: “Miệng cháu ngọt như vậy, không phải do ba cháu dạy.”
Nhâm Y Y lắc đầu: "Ba cháu không được.”
Nhậm Duy Đông lái xe tới: "Ba không được thì để con lái xe?”
Nhâm Y Y nghẹn lại: "Con cái gì cũng biết còn gọi cha là cha à?”
Nhâm Duy Đông vẫy vẫy tay với cô vé: "Lại đây!”
Nhâm Y Y mở cửa xe chui vào phía sau. Lâm Vân Hương nhịn cười ngồi lên ghế phụ. Nhâm Duy Đông bất đắc dĩ quay đầu trừng mắt nhìn con gái: "Ngày mai sẽ mang con tới chợ bán.”
"Bà nội sẽ gọt cha luôn!" Đứa nhỏ nhà người khác nghe thấy ba nói như vậy, cho dù không tin đáy lòng cũng sẽ bất an. Nhâm Y Y không sợ, cha cô bé không dám bán.
Lâm Vân Hương lại muốn cười: "Lái xe đi.”
Nhậm Y Y bám ghế hỏi sau: "Mẹ Tiểu Bắc, cha cháu có thể vào được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro