Thập Niên 90: Tôi Kết Hôn Với Người Giàu Nhất
Chương 45
2024-09-04 01:49:47
"Y Y cho rằng em muốn làm mẹ con bé." Nhâm Duy Đông ôm lấy con gái.
Nhậm Y Y xoay người, kỳ quái hỏi: "Không phải sao?”
Lâm Vân Hương há hốc mồm, nén giận hỏi: "Anh nói với con bé? Nhậm Duy Đông ——"
"Dừng lại! Anh nói Y Y thích em.”
Nhậm Y Y liên tục gật đầu, giống như sợ chậm chút, Lâm Vân Hương sẽ không tin cô bé.
Nếu không biết Y Y là được nhặt được, Lâm Vân Hương có thể nói: "Cháu có mẹ, sau này sẽ tới tìm cháu. Hoặc bảo ba mang cháu đi tìm mẹ cháu.”
Lâm Vân Hương thở dài: “Y Y, chuyện của người lớn không đơn giản như vậy.”
"Có thể làm mẹ cháu trước, dì và cha từ từ nói chuyện?"
Nhậm Duy Đông vui vẻ như một bông hoa.
Lâm Vân Hương vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt nhìn Nhâm Duy Đông, bất đắc dĩ nói: "Không được.”
"Vì sao?" Y Y nhìn Tiểu Bắc từ trong phòng đi ra, "Lý Tiểu Bắc không đồng ý sao? Lý Tiểu Bắc, mẹ cậu chia cho tớ một nửa, cha tớ chia cho cậu một nửa.”
Bất thình lình nói một câu như thế, Tiểu Bắc hồ đồ: "Tại sao cha cậu lại chia cho tớ một nửa?” Ngụ ý, tớ cũng không phải không có ba.
Y Y: "Cha của cậu không phải là một người cha tốt.”
Tiểu Bắc biết ba không phải là ba tốt, có lỗi với mẹ, "Nhưng ba thương tớ, đối xử tốt với tớ.”
Y Y xoay đầu nhỏ của mình: "Cha của cậu không phải là cha của một mình cậu.”
Tiểu Bắc càng hồ đồ hơn: "Chú Nhâm làm ba, cũng không phải là ba một mình tớ.”
Lời Lâm Vân Hương muốn nói nuốt trở về, nhịn cười nhìn Y Y.
Y Y không đáp được: "Ba ơi, con nên nói gì đây?”
Lâm Vân Hương trừng mắt nhìn Nhâm Duy Đông, không được nói lung tung.
Nhậm Duy Đông: “Con nên nói, con sẽ không cướp mẹ với Tiểu Bắc. Mẹ Tiểu Bắc làm mẹ con, cũng là mẹ của cậu bé. Tiểu Bắc và mẹ ở cùng một chỗ với chúng ta, sẽ có nhiều người đối tốt với Tiểu Bắc.”
Y Y gật gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu: "Không phải một người. Lý Tiểu Bắc, ông bà tớ cũng vậy. Bác và cô tớ cũng tốt. Nhiều người trong gia đình tớ cũng rất tốt. Tớ- tiền mừng tuổi của tớ có thể, cũng có thể cho cậu một ít.” Nói xong vẻ mặt đau đớn.
Lâm Vân Hương tin tưởng cô nhóc này rất thích cô. Nhưng sống qua ngày không thể chỉ có thích. Giống như gì đó hư cấu như vậy sẽ dễ dàng biến mất nhất. Hơn nữa, cô luôn phải suy nghĩ cho Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, Y Y đang cùng con nói chuyện."
Tiểu Bắc cau mày: "Mẹ, tại sao chúng ta lại đến nhà Y Y?”
Y Y muốn nói gì, bị ba cô bé che miệng trước một bước: "Ba cháu không quan tâm đến cháu, ông bà nội cũng phải chăm sóc đứa nhỏ kia, không có thời gian quản cháu. Cháu đến nhà chú, chú có thể đưa đón cháu và Y Y. Ông bà Y Y cháu có quen không? Chú cũng có thể chăm sóc cho cháu. Mẹ sẽ thoải mái như trước đây. Chú có thể dẫn cháu đi tắm, lái xe đưa cháu và Y Y đến sở thú. Nhà chú có một nhà bếp lớn, mẹ cháu muốn làm gì thì làm, không còn thấy đói thì đi xe buýt ra ngoài ăn.”
Tiểu Bắc thích khoai tây chiên và cola, cũng không muốn ăn mỗi ngày. Cậu muốn ăn bánh bao thịt lớn, muốn ăn bánh rán, nhớ canh mì cay, còn muốn ăn bánh nướng kẹp vòng. Tiểu Bắc không muốn cùng anh trai không quen đi tắm.
Lâm Vân Hương không vì Nhậm Duy Đông nói chuyện, cũng không can thiệp vào ý nghĩ của con trai, do con trai tự mình suy nghĩ. Lâm Vân Hương có dự cảm, con trai đã động tâm. Nhưng cô cũng sẽ không bởi vậy mà đồng ý Nhâm Duy Đông.
Không nói cô nhớ tới cha mẹ Nhâm Duy Đông thì đã cảm thấy xấu hổ, Lý Hữu Lương ba ngày tới quấy rầy hai lần cô cũng không có tâm tư kết hôn nhanh như thế.
"Mẹ có vất vả không?" Tiểu Bắc kéo tay Lâm Vân Hương ngửa đầu hỏi.
Nhâm Duy Đông: "Mẹ cháu khẳng định nói không vất vả.”
Lâm Vân Hương thiếu chút nữa sặc: "Có chỗ để anh nói chuyện sao?”
Nhâm Duy Đông câm miệng.
Nhâm Y Y che miệng cười trộm.
Nhâm Duy Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. Tiểu Bắc nhìn thấy Nhậm Duy Đông lộ vẻ uất ức, tin tưởng anh không dám bắt nạt mẹ. Tiểu Bắc lo lắng một chuyện, có mẹ kế sẽ có ba dượng.
"Mẹ, ba Nhâm Y Y muốn làm cha dượng sao?"
Nhâm Duy Đông cười nhìn Lâm Vân Hương. Lâm Vân Hương không muốn gật đầu: "Nếu mẹ ở cùng một chỗ với chú ấy, thì là như vậy.”
"Vậy mẹ sẽ trở thành mẹ kế?”
Lâm Vân Hương sửng sốt.
Nhậm Duy Đông: "Không. Chú không tốt với cháu, mẹ cháu không nói gì, Y Y cũng không chịu đâu. Y Y, con sẽ bắt nạt Tiểu Bắc à?”
Y Y không hiểu tại sao cha lại hỏi như vậy: "Lý Tiểu Bắc là bạn tốt của con, tại sao con lại bắt nạt cậu ấy? Bạn cùng lớp bắt nạt Lý Tiểu Bắc, con còn giúp cậu ấy.”
Lâm Vân Hương vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: "Tiểu Bắc, có người bắt nạt con?”
Hai vợ chồng già Lý gia và Lâm Vân Hương không ít lần dặn dò Tiểu Bắc, nghe lời giáo viên, ở chung thật tốt với bạn học. Cách dạy này hoàn toàn trái ngược với Nhâm gia. Nhâm Duy Đông không ít lần thấm nhuần vào đầu con gái, chúng ta không gây chuyện cũng không sợ chuyện. Ai đánh con mắng con, chỉ cần đánh về mắng về, trời sập có ba chống đỡ.
Nhậm Y Y xoay người, kỳ quái hỏi: "Không phải sao?”
Lâm Vân Hương há hốc mồm, nén giận hỏi: "Anh nói với con bé? Nhậm Duy Đông ——"
"Dừng lại! Anh nói Y Y thích em.”
Nhậm Y Y liên tục gật đầu, giống như sợ chậm chút, Lâm Vân Hương sẽ không tin cô bé.
Nếu không biết Y Y là được nhặt được, Lâm Vân Hương có thể nói: "Cháu có mẹ, sau này sẽ tới tìm cháu. Hoặc bảo ba mang cháu đi tìm mẹ cháu.”
Lâm Vân Hương thở dài: “Y Y, chuyện của người lớn không đơn giản như vậy.”
"Có thể làm mẹ cháu trước, dì và cha từ từ nói chuyện?"
Nhậm Duy Đông vui vẻ như một bông hoa.
Lâm Vân Hương vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt nhìn Nhâm Duy Đông, bất đắc dĩ nói: "Không được.”
"Vì sao?" Y Y nhìn Tiểu Bắc từ trong phòng đi ra, "Lý Tiểu Bắc không đồng ý sao? Lý Tiểu Bắc, mẹ cậu chia cho tớ một nửa, cha tớ chia cho cậu một nửa.”
Bất thình lình nói một câu như thế, Tiểu Bắc hồ đồ: "Tại sao cha cậu lại chia cho tớ một nửa?” Ngụ ý, tớ cũng không phải không có ba.
Y Y: "Cha của cậu không phải là một người cha tốt.”
Tiểu Bắc biết ba không phải là ba tốt, có lỗi với mẹ, "Nhưng ba thương tớ, đối xử tốt với tớ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y Y xoay đầu nhỏ của mình: "Cha của cậu không phải là cha của một mình cậu.”
Tiểu Bắc càng hồ đồ hơn: "Chú Nhâm làm ba, cũng không phải là ba một mình tớ.”
Lời Lâm Vân Hương muốn nói nuốt trở về, nhịn cười nhìn Y Y.
Y Y không đáp được: "Ba ơi, con nên nói gì đây?”
Lâm Vân Hương trừng mắt nhìn Nhâm Duy Đông, không được nói lung tung.
Nhậm Duy Đông: “Con nên nói, con sẽ không cướp mẹ với Tiểu Bắc. Mẹ Tiểu Bắc làm mẹ con, cũng là mẹ của cậu bé. Tiểu Bắc và mẹ ở cùng một chỗ với chúng ta, sẽ có nhiều người đối tốt với Tiểu Bắc.”
Y Y gật gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu: "Không phải một người. Lý Tiểu Bắc, ông bà tớ cũng vậy. Bác và cô tớ cũng tốt. Nhiều người trong gia đình tớ cũng rất tốt. Tớ- tiền mừng tuổi của tớ có thể, cũng có thể cho cậu một ít.” Nói xong vẻ mặt đau đớn.
Lâm Vân Hương tin tưởng cô nhóc này rất thích cô. Nhưng sống qua ngày không thể chỉ có thích. Giống như gì đó hư cấu như vậy sẽ dễ dàng biến mất nhất. Hơn nữa, cô luôn phải suy nghĩ cho Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, Y Y đang cùng con nói chuyện."
Tiểu Bắc cau mày: "Mẹ, tại sao chúng ta lại đến nhà Y Y?”
Y Y muốn nói gì, bị ba cô bé che miệng trước một bước: "Ba cháu không quan tâm đến cháu, ông bà nội cũng phải chăm sóc đứa nhỏ kia, không có thời gian quản cháu. Cháu đến nhà chú, chú có thể đưa đón cháu và Y Y. Ông bà Y Y cháu có quen không? Chú cũng có thể chăm sóc cho cháu. Mẹ sẽ thoải mái như trước đây. Chú có thể dẫn cháu đi tắm, lái xe đưa cháu và Y Y đến sở thú. Nhà chú có một nhà bếp lớn, mẹ cháu muốn làm gì thì làm, không còn thấy đói thì đi xe buýt ra ngoài ăn.”
Tiểu Bắc thích khoai tây chiên và cola, cũng không muốn ăn mỗi ngày. Cậu muốn ăn bánh bao thịt lớn, muốn ăn bánh rán, nhớ canh mì cay, còn muốn ăn bánh nướng kẹp vòng. Tiểu Bắc không muốn cùng anh trai không quen đi tắm.
Lâm Vân Hương không vì Nhậm Duy Đông nói chuyện, cũng không can thiệp vào ý nghĩ của con trai, do con trai tự mình suy nghĩ. Lâm Vân Hương có dự cảm, con trai đã động tâm. Nhưng cô cũng sẽ không bởi vậy mà đồng ý Nhâm Duy Đông.
Không nói cô nhớ tới cha mẹ Nhâm Duy Đông thì đã cảm thấy xấu hổ, Lý Hữu Lương ba ngày tới quấy rầy hai lần cô cũng không có tâm tư kết hôn nhanh như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ có vất vả không?" Tiểu Bắc kéo tay Lâm Vân Hương ngửa đầu hỏi.
Nhâm Duy Đông: "Mẹ cháu khẳng định nói không vất vả.”
Lâm Vân Hương thiếu chút nữa sặc: "Có chỗ để anh nói chuyện sao?”
Nhâm Duy Đông câm miệng.
Nhâm Y Y che miệng cười trộm.
Nhâm Duy Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. Tiểu Bắc nhìn thấy Nhậm Duy Đông lộ vẻ uất ức, tin tưởng anh không dám bắt nạt mẹ. Tiểu Bắc lo lắng một chuyện, có mẹ kế sẽ có ba dượng.
"Mẹ, ba Nhâm Y Y muốn làm cha dượng sao?"
Nhâm Duy Đông cười nhìn Lâm Vân Hương. Lâm Vân Hương không muốn gật đầu: "Nếu mẹ ở cùng một chỗ với chú ấy, thì là như vậy.”
"Vậy mẹ sẽ trở thành mẹ kế?”
Lâm Vân Hương sửng sốt.
Nhậm Duy Đông: "Không. Chú không tốt với cháu, mẹ cháu không nói gì, Y Y cũng không chịu đâu. Y Y, con sẽ bắt nạt Tiểu Bắc à?”
Y Y không hiểu tại sao cha lại hỏi như vậy: "Lý Tiểu Bắc là bạn tốt của con, tại sao con lại bắt nạt cậu ấy? Bạn cùng lớp bắt nạt Lý Tiểu Bắc, con còn giúp cậu ấy.”
Lâm Vân Hương vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: "Tiểu Bắc, có người bắt nạt con?”
Hai vợ chồng già Lý gia và Lâm Vân Hương không ít lần dặn dò Tiểu Bắc, nghe lời giáo viên, ở chung thật tốt với bạn học. Cách dạy này hoàn toàn trái ngược với Nhâm gia. Nhâm Duy Đông không ít lần thấm nhuần vào đầu con gái, chúng ta không gây chuyện cũng không sợ chuyện. Ai đánh con mắng con, chỉ cần đánh về mắng về, trời sập có ba chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro