Thập Niên 90: Trêu Chọc Chồng Tương Lai
Chương 4
Nguyệt Vi Vi
2024-04-04 00:40:30
Dịch Hạ không phản đối ý kiến này, chỉ nũng nịu kéo tay Lý Thu Oản: “Nếu vậy, mẹ phải ở nhà với con hai ngày.”
“Được, được, được, tất nhiên phải ở bên Hạ Hạ của chúng ta rồi.”
Dịch Đông nhìn hai mẹ con tình cảm thắm thiết trước mặt nhưng không tỏ vẻ gì. Song bà cụ Dịch trông mà bốc hỏa, bế Dịch Đông lên đi vào nhà, còn lẩm bẩm: “Ngày nào cũng ở bên, cưng thành cái gì rồi, quên mất ở nhà còn một đứa cũng do mình sinh ra à!”
“Bà nội.” Nỗi tủi thân Dịch Đông nén trong lòng cuối cùng cũng tìm được chỗ trút, trào ra ngoài như đê vỡ qua những lời lẩm bẩm của bà cụ. Cô bé con ôm chặt cổ bà cụ, nước mắt thoáng chốc thấm ướt cổ áo bà.
Lý Thu Oản ở phía sau nhìn thấy thì giật mình, vội đi tới muốn kiểm tra Dịch Đông, trong lòng cũng hơi lo. Dù có thiên vị Dịch Hạ đến mấy thì bà cụ Dịch nói cũng đúng, Dịch Đông vẫn là đứa con bà ta mang thai chín tháng mười ngày mà sinh ra.
“Dịch Dịch, sao thế, có phải lại đau đầu không?”
“Con ghét mẹ, ghét Dịch Hạ!” Dịch Đông nhìn thẳng vào Lý Thu Oản, hét lớn: “Là Dịch Hạ đẩy con, mẹ biết, mẹ lừa bà nội bảo là con ngã, mẹ là mẹ của Dịch Hạ, không phải mẹ của con, con không cần người mẹ như mẹ!”
Lý Thu Oản giật mình cứng đờ tại chỗ, bà ta gần như không dám tin, hận thù trong đáy mắt Dịch Đông và những lời nói đó như lưỡi dao cứa vào trái tim bà ta.
“Dịch Dịch, không phải vậy đâu...” Bà ta liếm khóe miệng khô khốc, muốn giải thích nhưng nhận ra vốn từ ít ỏi nên không biết phải diễn tả thế nào.
Nhưng bà cụ Dịch như được đánh thức, bà nhẹ nhàng đặt Dịch Đông xuống, sau đó quay phắt người lại, sải bước đi tới trước mặt Lý Thu Oản, nhìn bà ta với vẻ mặt có thể nói là đáng sợ, sau đó im lặng dời mắt sang Dịch Hạ, nghiêm giọng nói: “Dịch Hạ, cháu tự nói đi, có phải cháu đẩy em gái, làm em đập đầu không?”
Dịch Hạ sợ hãi trước vẻ mặt này của bà cụ, cô ta trốn sau lưng bà Dịch: “mẹ, bà nội đáng sợ quá, bà nội muốn đánh con!”
Lý Thu Oản vừa bảo vệ Dịch Hạ vừa giải thích với bà cụ: “Mẹ, đó là vì Dịch Hạ bất cẩn, con bé không phải đứa trẻ như vậy.”
Trước nay bà cụ Dịch là người nóng tính, giờ thấy Lý Thu Oản còn bảo vệ Dịch Hạ, cơn giận trong lòng khiến tay bà run lên, bà giáng một bạt tai lên mặt Lý Thu Oản, chỉ ra cửa: “Cút ra ngoài cho tôi, cút ngay!”
“Mẹ!” Lý Thu Oản ôm mặt, không dám tin nhìn bà cụ Dịch. Song, bà ta cũng nổi giận vì cái tát này, không nói năng dịu dàng nữa mà quay đầu bế Dịch Hạ lên, đi ra ngoài.
Dịch Đông nhìn cảnh này, trong lòng xuất hiện khoái cảm trả thù trước nay chưa từng có.
Thà mình phụ người chứ không để người phụ mình.
Cuối cùng cô cùng hiểu câu nói của một vị anh hùng nổi tiếng thế giới mà cô đọc được trong sách lúc nhỏ, thì ra đó mới là cách tốt nhất một người đối xử với bản thân.
“Được, được, được, tất nhiên phải ở bên Hạ Hạ của chúng ta rồi.”
Dịch Đông nhìn hai mẹ con tình cảm thắm thiết trước mặt nhưng không tỏ vẻ gì. Song bà cụ Dịch trông mà bốc hỏa, bế Dịch Đông lên đi vào nhà, còn lẩm bẩm: “Ngày nào cũng ở bên, cưng thành cái gì rồi, quên mất ở nhà còn một đứa cũng do mình sinh ra à!”
“Bà nội.” Nỗi tủi thân Dịch Đông nén trong lòng cuối cùng cũng tìm được chỗ trút, trào ra ngoài như đê vỡ qua những lời lẩm bẩm của bà cụ. Cô bé con ôm chặt cổ bà cụ, nước mắt thoáng chốc thấm ướt cổ áo bà.
Lý Thu Oản ở phía sau nhìn thấy thì giật mình, vội đi tới muốn kiểm tra Dịch Đông, trong lòng cũng hơi lo. Dù có thiên vị Dịch Hạ đến mấy thì bà cụ Dịch nói cũng đúng, Dịch Đông vẫn là đứa con bà ta mang thai chín tháng mười ngày mà sinh ra.
“Dịch Dịch, sao thế, có phải lại đau đầu không?”
“Con ghét mẹ, ghét Dịch Hạ!” Dịch Đông nhìn thẳng vào Lý Thu Oản, hét lớn: “Là Dịch Hạ đẩy con, mẹ biết, mẹ lừa bà nội bảo là con ngã, mẹ là mẹ của Dịch Hạ, không phải mẹ của con, con không cần người mẹ như mẹ!”
Lý Thu Oản giật mình cứng đờ tại chỗ, bà ta gần như không dám tin, hận thù trong đáy mắt Dịch Đông và những lời nói đó như lưỡi dao cứa vào trái tim bà ta.
“Dịch Dịch, không phải vậy đâu...” Bà ta liếm khóe miệng khô khốc, muốn giải thích nhưng nhận ra vốn từ ít ỏi nên không biết phải diễn tả thế nào.
Nhưng bà cụ Dịch như được đánh thức, bà nhẹ nhàng đặt Dịch Đông xuống, sau đó quay phắt người lại, sải bước đi tới trước mặt Lý Thu Oản, nhìn bà ta với vẻ mặt có thể nói là đáng sợ, sau đó im lặng dời mắt sang Dịch Hạ, nghiêm giọng nói: “Dịch Hạ, cháu tự nói đi, có phải cháu đẩy em gái, làm em đập đầu không?”
Dịch Hạ sợ hãi trước vẻ mặt này của bà cụ, cô ta trốn sau lưng bà Dịch: “mẹ, bà nội đáng sợ quá, bà nội muốn đánh con!”
Lý Thu Oản vừa bảo vệ Dịch Hạ vừa giải thích với bà cụ: “Mẹ, đó là vì Dịch Hạ bất cẩn, con bé không phải đứa trẻ như vậy.”
Trước nay bà cụ Dịch là người nóng tính, giờ thấy Lý Thu Oản còn bảo vệ Dịch Hạ, cơn giận trong lòng khiến tay bà run lên, bà giáng một bạt tai lên mặt Lý Thu Oản, chỉ ra cửa: “Cút ra ngoài cho tôi, cút ngay!”
“Mẹ!” Lý Thu Oản ôm mặt, không dám tin nhìn bà cụ Dịch. Song, bà ta cũng nổi giận vì cái tát này, không nói năng dịu dàng nữa mà quay đầu bế Dịch Hạ lên, đi ra ngoài.
Dịch Đông nhìn cảnh này, trong lòng xuất hiện khoái cảm trả thù trước nay chưa từng có.
Thà mình phụ người chứ không để người phụ mình.
Cuối cùng cô cùng hiểu câu nói của một vị anh hùng nổi tiếng thế giới mà cô đọc được trong sách lúc nhỏ, thì ra đó mới là cách tốt nhất một người đối xử với bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro