Công Bố Thành T...
Phì Mẹ Hướng Thiện
2024-08-07 12:03:23
Chắc chắn là vậy, bởi nếu anh làm việc trong bệnh viện của dì họ cô, một anh chàng đẹp trai như vậy đã sớm bị dì họ cô để ý cho con gái mình rồi.
Trên đường về nhà, Tạ Uyển Doanh cứ vừa đi vừa suy nghĩ không biết anh làm việc ở bệnh viện nào.
Tháng 8 chính là thời điểm công bố điểm thi nên trước đó, Tạ Uyển Doanh đã tranh thủ tìm được một công việc bán thời gian trong siêu thị. Một tháng làm nhân viên bán hàng cô kiếm được khoảng 100 nhân dân tệ. Cô dùng số tiền đó mua một đôi giày chạy bộ mới, tốt hơn để tập thể dục. Số tiền còn lại để tiết kiệm cho sau này vào Đại học.
Kể từ cuộc cãi nhau hôm đó, cô gần như không nói chuyện với ba mình mỗi khi ở nhà, dù cho có nói nữa thì ba cô cũng không hiểu.
Tạ Trường Vinh vẫn như cũ, cứ mỗi lần cùng bạn bè đi nhậu, nói chuyện phiếm, luôn miệng nói những lời khó nghe: “Giáo viên chủ nhiệm lớp nó hôm trước đến nhà bảo con bé chắc chắn không thể trở thành bác sĩ. Đến lúc đó nó thi trượt, tôi với vợ đã tính trước cho nó đi lấy chồng luôn.”
"Anh Tạ à, con gái anh sắp thi Đại học rồi, sao toàn nói mấy chuyện xui xẻo vậy?"
"Thì tôi cũng có trông cậy gì ở nó đâu, đẻ con gái ra sớm muộn gì cũng đi lấy chồng, về nhà chồng rồi có nuôi được tôi nữa không?"
Đến tận khuya, Tạ Trường Vinh uống rượu say khướt mới lảo đảo bước về nhà. Vừa thấy mặt vợ là bắt đầu la mắng: “Tất cả là lỗi của bà, lấy tiền của tôi để nuôi một con súc sinh như vậy” .
“Nó là con gái của ông, ai lại nói con gái mình là súc sinh cơ chứ?” Tôn Dung Phương đi lấy khăn lau mặt cho chồng: “Ông đừng ngày nào cũng đi uống rượu say khướt mới chịu về nữa? Chờ cho đến khi Doanh Doanh thật sự trở thành bác sĩ, cho ông sáng mắt ra …”
“Nó mà có thể trở thành bác sĩ thì tôi đi đầu xuống đất cho bà xem!” Tạ Trưởng Vinh nói lớn, vừa chỉ vào đầu của mình.
“Kết quả của kỳ thi sẽ có trong nay mai thôi.” Tôn Dung Phương nhắc nhở chồng phải cẩn thận lời nói.
“Có điểm thi, có điểm thi …” Tạ Trường Vinh đột nhiên gục đầu xuống bàn ngủ gật, miệng vẫn còn lẩm bẩm
Tôn Dung Phương tức giận, lấy chiếc khăn vắt trên vai đánh người chồng đang lăn ra ngủ hai cái.
Ngày hôm sau, phiếu báo điểm thi Đại học được gửi đến từng trường cấp ba. Lúc đó trời cũng đã sẩm tối, do trường học nghỉ hè nên các phòng học đều trống trơn, chỉ có giáo viên chủ nhiệm các lớp vẫn còn ở trong văn phòng để xem điểm của từng học sinh rồi lại vội vã gọi điện thông báo đến từng người.
Lưu Tuệ bước sau các giáo viên khác, sau khi vào văn phòng, cô ấy do dự một lúc rồi gọi cho ban cán sự lớp trước: "Lớp trưởng Vu, em cùng các bạn trong ban cán sự thông báo cho các bạn trong lớp đến trường vào ngày mai để nhận bảng điểm. "
“Cô Lưu, kết quả thi Đại học đã có rồi sao?” Lớp trưởng Vu giọng đầy mong chờ ở đầu dây bên kia.
"Đúng vậy."
“Điểm của em thế nào vậy, cô Lưu?” Lớp trưởng Vu hỏi.
"Điểm của em…" Lưu Tuệ do dự, "Hai điểm đầu không có vấn đề gì, nhưng điểm cuối cùng thì không ổn lắm."
Lớp trưởng Vu sững sờ một lúc rồi lại hỏi: "Cô Lưu, lớp chúng ta không có ai thi tốt sao?"
“Vẫn còn một vài người thành tích tốt.” Lưu Tuệ nói.
Lớp trưởng im lặng trong giây lát.
Lưu Tuệ cảm thấy rất đau đầu.
Trong cùng một lớp học chắc chắn phải có một số học sinh làm bài tốt và một số học sinh thành tích chưa tốt. Chẳng nhẽ giáo viên phải cảm thấy mừng cho tất cả các bạn đạt điểm cao sao? Sai rồi, ít nhất là đối với Lưu Tuệ, điều quan trọng nhất là những học sinh cô thích làm được được bài tốt, còn những học sinh mà cô ghét lại làm tốt trong kỳ thi thì nhất định sẽ rất phiền toái. Vậy nên Lưu Tuệ làm sao vui vẻ cho được!
Nhưng lần thi này, ngay cả những cán bộ lớp như lớp trưởng Vu cũng không đạt được thành tích tốt khiến cho cô đặc biệt thất vọng rồi.
Trên đường về nhà, Tạ Uyển Doanh cứ vừa đi vừa suy nghĩ không biết anh làm việc ở bệnh viện nào.
Tháng 8 chính là thời điểm công bố điểm thi nên trước đó, Tạ Uyển Doanh đã tranh thủ tìm được một công việc bán thời gian trong siêu thị. Một tháng làm nhân viên bán hàng cô kiếm được khoảng 100 nhân dân tệ. Cô dùng số tiền đó mua một đôi giày chạy bộ mới, tốt hơn để tập thể dục. Số tiền còn lại để tiết kiệm cho sau này vào Đại học.
Kể từ cuộc cãi nhau hôm đó, cô gần như không nói chuyện với ba mình mỗi khi ở nhà, dù cho có nói nữa thì ba cô cũng không hiểu.
Tạ Trường Vinh vẫn như cũ, cứ mỗi lần cùng bạn bè đi nhậu, nói chuyện phiếm, luôn miệng nói những lời khó nghe: “Giáo viên chủ nhiệm lớp nó hôm trước đến nhà bảo con bé chắc chắn không thể trở thành bác sĩ. Đến lúc đó nó thi trượt, tôi với vợ đã tính trước cho nó đi lấy chồng luôn.”
"Anh Tạ à, con gái anh sắp thi Đại học rồi, sao toàn nói mấy chuyện xui xẻo vậy?"
"Thì tôi cũng có trông cậy gì ở nó đâu, đẻ con gái ra sớm muộn gì cũng đi lấy chồng, về nhà chồng rồi có nuôi được tôi nữa không?"
Đến tận khuya, Tạ Trường Vinh uống rượu say khướt mới lảo đảo bước về nhà. Vừa thấy mặt vợ là bắt đầu la mắng: “Tất cả là lỗi của bà, lấy tiền của tôi để nuôi một con súc sinh như vậy” .
“Nó là con gái của ông, ai lại nói con gái mình là súc sinh cơ chứ?” Tôn Dung Phương đi lấy khăn lau mặt cho chồng: “Ông đừng ngày nào cũng đi uống rượu say khướt mới chịu về nữa? Chờ cho đến khi Doanh Doanh thật sự trở thành bác sĩ, cho ông sáng mắt ra …”
“Nó mà có thể trở thành bác sĩ thì tôi đi đầu xuống đất cho bà xem!” Tạ Trưởng Vinh nói lớn, vừa chỉ vào đầu của mình.
“Kết quả của kỳ thi sẽ có trong nay mai thôi.” Tôn Dung Phương nhắc nhở chồng phải cẩn thận lời nói.
“Có điểm thi, có điểm thi …” Tạ Trường Vinh đột nhiên gục đầu xuống bàn ngủ gật, miệng vẫn còn lẩm bẩm
Tôn Dung Phương tức giận, lấy chiếc khăn vắt trên vai đánh người chồng đang lăn ra ngủ hai cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, phiếu báo điểm thi Đại học được gửi đến từng trường cấp ba. Lúc đó trời cũng đã sẩm tối, do trường học nghỉ hè nên các phòng học đều trống trơn, chỉ có giáo viên chủ nhiệm các lớp vẫn còn ở trong văn phòng để xem điểm của từng học sinh rồi lại vội vã gọi điện thông báo đến từng người.
Lưu Tuệ bước sau các giáo viên khác, sau khi vào văn phòng, cô ấy do dự một lúc rồi gọi cho ban cán sự lớp trước: "Lớp trưởng Vu, em cùng các bạn trong ban cán sự thông báo cho các bạn trong lớp đến trường vào ngày mai để nhận bảng điểm. "
“Cô Lưu, kết quả thi Đại học đã có rồi sao?” Lớp trưởng Vu giọng đầy mong chờ ở đầu dây bên kia.
"Đúng vậy."
“Điểm của em thế nào vậy, cô Lưu?” Lớp trưởng Vu hỏi.
"Điểm của em…" Lưu Tuệ do dự, "Hai điểm đầu không có vấn đề gì, nhưng điểm cuối cùng thì không ổn lắm."
Lớp trưởng Vu sững sờ một lúc rồi lại hỏi: "Cô Lưu, lớp chúng ta không có ai thi tốt sao?"
“Vẫn còn một vài người thành tích tốt.” Lưu Tuệ nói.
Lớp trưởng im lặng trong giây lát.
Lưu Tuệ cảm thấy rất đau đầu.
Trong cùng một lớp học chắc chắn phải có một số học sinh làm bài tốt và một số học sinh thành tích chưa tốt. Chẳng nhẽ giáo viên phải cảm thấy mừng cho tất cả các bạn đạt điểm cao sao? Sai rồi, ít nhất là đối với Lưu Tuệ, điều quan trọng nhất là những học sinh cô thích làm được được bài tốt, còn những học sinh mà cô ghét lại làm tốt trong kỳ thi thì nhất định sẽ rất phiền toái. Vậy nên Lưu Tuệ làm sao vui vẻ cho được!
Nhưng lần thi này, ngay cả những cán bộ lớp như lớp trưởng Vu cũng không đạt được thành tích tốt khiến cho cô đặc biệt thất vọng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro