Chương 30 - Gặp Lại Ân Sư (3)

Núi Cao Còn Có...

Phì Mẹ Hướng Thiện

2024-08-07 12:03:23

Hơn sáu giờ sáng, người một nhà họ Tạ đang ăn sáng cùng nhau.

Tạ Trường Vinh hỏi vợ: "Bà đưa Doanh Doanh đến hỏi thăm gia đình dì họ của nó, thế nào rồi?”

Tôn Dung Phương hồi tưởng lại trải nghiệm tối hôm qua, căn bản không nguyện ý trả lời.   

Nhìn thấy vẻ mặt của vợ mình, Tạ Trường Vinh dường như đã chuẩn bị tinh thần từ trước, và nói: "Không phải tôi đã nói từ trước rồi sao? Bà mong đợi Doanh Doanh trở thành bác sĩ, không bằng đặt hi vọng lên con trai chúng ta.”

Chu Nhược Mai và Đinh Ngọc Hải cũng có ý nói như vậy vào tối hôm qua, nói rằng cơ hội để một người phụ nữ trở thành bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa gần như bằng không. Bác sĩ ngoại khoa nghe thì có vẻ xuất sắc, nhưng trong mắt dân thường thì ngoại hay nội khoa cũng như nhau mà thôi.

Tôn Dung Phương cầm đũa lên: “Ăn đi, ăn đi.” Sau đó, bà đặt một quả trứng gà vào bát của cậu con trai đang học tiểu học bên cạnh.

Tạ Uyển Doanh từ lâu đã quen với cảnh tượng trước mắt. Năm đó, mẹ cô nhất định phải sinh thêm con trai bất chấp tuổi cao, thậm chí dù bị phạt tiền, hay thậm chí bị đơn vị đuổi việc.

Nhà họ Tạ không thể không có cháu trai, không thể không có người nối dõi, không thể không có hương khói đời sau, đây là thái độ của cha cô và cả nhà họ Tạ, mẹ cô chỉ có thể phu xướng phụ tùy.

Tạ Uyển Doanh từ nhỏ đến lớn đã nhận được rất nhiều giải thưởng cùng giấy khen, nhưng cuối cùng những gì cô nhận được chỉ là một lời khen ngợi hiếm hoi của bố cô cùng câu nói: "Thật tiếc vì nó là con gái, không có tương lai."

Vấn đề là một nhóm người xung quanh cô, dù là đồng nghiệp của bố mẹ cô hay họ hàng, bạn bè thân thích đều nói thế này: “Nuôi con gái thiệt hơn nuôi con trai.”

Ngay cả phần tử tri thức như dì họ cùng chồng cũng nghĩ: “Phụ nữ không thể cầm dao mổ, chỉ có đàn ông mới có cơ hội”.

“Reng… Reng… Reng…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng chuông điện thoại vang lên. Tạ Trường Vinh đứng dậy đi nghe và nói với vợ: "Ba gọi tới, hẳn là…”

Ông Tạ nói với con trai: "Ba nghe ngóng rồi, để cho Doanh Doanh nộp đơn vào trường Cao đẳng Sư phạm. Con gái làm giáo viên là tốt nhất."

Nghe vậy, Tạ Trường Vinh càng vui vẻ, nói với người vợ và cô con gái suốt ngày mơ mộng hão huyền của mình: "Nghe đi, ông nội con cũng nói như vậy."

Tôn Dung Phương ném đũa đi, tức giận đến mức không ăn được nữa, đi lên sân thượng phơi quần áo.

Có lẽ, mẹ cô đã từng nghĩ đến việc thoát khỏi hết thảy những gông cùm, những trói buộc này, nhưng bất đắc dĩ, bản thân bà không có năng lực chỉ có thể dựa vào con gái mình. Mua một túi cam Sunkist với giá 100 nhân dân tệ, kết quả lại bị khinh bỉ bởi người chị họ có bằng cấp của mình.

Nhét chiếc bánh bao vào miệng, Tạ Uyển Doanh cầm cặp sách lên, bước đến cửa nhà, gạt chiếc xe đạp sang một bên rồi phóng đi.

Kỳ thi tuyển sinh Đại học đang đến gần, cuối tháng 6 đầu tháng 7 nắng nóng như thiêu như đốt, mặt trời ló dạng từ sớm. Đám học sinh đạp xe đến trường, mặt trời treo trên đỉnh đầu, hối hả, rối rít nhộn nhịp cả con đường. Trường trung học Kim Kiều mà Tạ Uyển Doanh theo học là ngôi trường đứng đầu ở thành phố Tùng Viên.

Chính vì con gái được học ở một ngôi trường tốt như vậy nên Tôn Dung Phương mới ôm mộng tưởng về tương lai của con gái mình. Chỉ là, lời nói của Chu Nhược Mai tối hôm qua đã mở ra một sự thật tàn khốc với bà: Ngoài núi này cao còn núi khác cao hơn.

Thành phố Tùng Viên không phải là tỉnh lỵ, mà là thành phố cấp tỉnh loại hai, 100 thí sinh hàng đầu của thành phố khi được so sánh với toàn tỉnh, điểm số này chắc chắn sẽ bị hạ xuống hạng vài nghìn. Kỳ thi tuyển sinh đại học không chỉ so với thí sinh tỉnh, thành phố, mà còn với thí sinh cả nước.

Dù vậy, những gì Chu Nhược Mai nói đêm qua tuyệt đối là phóng đại, cố tình đả kích bà và con gái.

Kết quả của kỳ thi thử không đại diện cho kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhiều thí sinh làm bài khá tốt trong kỳ thi thử nhưng đến kỳ thi tuyển sinh đại học lại rối tinh rối mù, có em chỉ ở mức trung bình trong kỳ thi thử nhưng đến lúc thi thật thì như hỏa tiễn bay thẳng lên trời, thành tích cao vọt khủng khiếp.

Tạ Uyển Doanh nhớ lại kiếp trước, lúc đó cô thực sự sợ hãi trước lời nói của dì họ, vì vậy khi điền nguyện vọng, cô đã điền chuyên ngành kiểm nghiệm y học của một trường y hạng hai.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Gặp Lại Ân Sư (3)

Số ký tự: 0