Thủ Khoa Khoa H...
Phì Mẹ Hướng Thiện
2024-08-07 12:03:23
Em họ bà nói cái gì vậy! Có phải muốn nói con gái mình hơn hẳn con trai của bà đúng không? Đáy mắt Chu Nhược Mai tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Em xác định là giáo viên chủ nhiệm nói điểm của Doanh Doanh có thể thi đậu vào đại học Y khoa Thủ đô?
"Vâng, cô ấy đã nói như thế".
"Giáo viên của nó không có nói, là nó tự nói!" Tạ Trường Vinh ở bên cạnh nói xen vào.
Doanh Doanh tự mình nói ư? Chu Nhược Mai nắm lấy điểm yếu của em họ, cất tiếng cười thật to: "Em như vậy là sai rồi, phải chính giáo viên chủ nhiệm của Doanh Doanh nói mới đúng, Doanh Doanh sao có thể tự mình xác định được.”
"Em tin lời con gái em, con bé nói rằng chính cô giáo đã nói là nó có thể, không thể nào nói dối được.” Tôn Dung Phương khẳng định sự tin tưởng của mình đối với con gái.
"Vậy điểm thi của Doanh Doanh được bao nhiêu? Chị sẽ giúp nó tham khảo." Chu Nhược Mai hỏi bằng giọng điệu cà lơ phất phơ.
"Là 721 điểm." Tôn Dung Phương trả lời.
"Bao nhiêu cơ?" Trong nháy mắt Chu Nhược Mai cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm.
"721 điểm." Tôn Dung Phương sợ mình đọc nhầm nên cầm bảng điểm của con gái so với điểm đã đọc. "Đúng vậy, là 721 điểm".
Lần này Chu Nhược Mai đã nghe rõ ràng, lập tức đứng dậy hét lớn: "Em đọc sai rồi, chắc chắn sai rồi."
Con trai và con gái mình cũng đã trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học nên Chu Nhược Mai biết rõ tổng điểm thi đại học là 750, Tạ Uyển Doanh thi được 721 điểm chẳng phải cao ngất trời rồi sao?
"Thật sự là 721 điểm". Tôn Dung Phương cẩn thận đọc kỹ bảng điểm của con gái đến ba lần rồi mới nói với chị họ: "Chị họ, mặc dù em chỉ mới học lớp 1 ở tiểu học, nhưng các con số em vẫn biết đọc và còn tính được sổ sách".
"Nhược Mai".
Nghe thấy tiếng gọi ở cửa nhà, biết là chồng đã trở về, Chu Nhược Mai vội vàng quay đầu lại nhìn.
"Em có biết thủ khoa khoa tự nhiên năm nay của tỉnh mình là bao nhiêu điểm không?" Đinh Ngọc Hải vừa thay giày da vừa thoải mái trò chuyện cùng với vợ.
Ngày công bố kết quả xét tuyển đại học được mọi người truyền tai nhau đã sớm lan rộng khắp mọi nẻo đường. Người trong bệnh viện từ lâu đã bàn tán chuyện này, dù sao bọn họ cũng đều là người trí thức nên càng chú ý đến tin tức thi đại học. Nếu không phải hôm nay Chu Nhược Mai nghỉ ngơi ở nhà thì có lẽ bà đã sớm ở trong bệnh viện nói chuyện này với mọi người từ lâu rồi.
"Bao nhiêu điểm vậy anh?" Chu Nhược Mai tò mò hỏi chồng.
"721 điểm. Nghe nói thủ khoa khoa tự nhiên này là học sinh trường Trung học Kim Kiều của thành phố chúng ta. Ôi trời, thật không thể tưởng tượng nổi". Đinh Ngọc Hải vỗ trán biểu hiện ngạc nhiên giống như mọi người: "Em phải biết rằng từ trước đến nay thành phố chúng ta làm gì xuất hiện thủ khoa? Chỉ có ở trường trung học cấp tỉnh mà thôi".
Lại 721 điểm? Đôi mắt của Chu Nhược Mai trừng to lên như chuông bò.
"Em đang gọi cho ai vậy?" Đinh Ngọc Hải đẩy vai vợ hỏi: "Không phải con gái em họ em đang học ở trường trung học Kim Kiều sao? Em hỏi thử xem bạn học nào của con gái em ấy là thủ khoa?"
"Con gái em ấy..." Chu Nhược Mai ấp úng
"Con gái em ấy thi bao nhiêu điểm?" Đinh Ngọc Hải hỏi.
"721". Chu Nhược Mai càng nói giọng càng nhỏ. "Hay là em họ em đọc nhầm điểm?"
"721 chẳng phải là thủ khoa khoa tự nhiên sao?" Đợi đến khi Đinh Ngọc Hải hiểu ra được gì thì lập tức hét lên: "Con gái của em họ em là thủ khoa khoa tự nhiên?"
"Không không không, không có khả năng, làm sao có thể như vậy được!" Chu Nhược Mai hét lớn.
"Chị họ, chị nói gì vậy?" Tôn Dung Phương nghe thấy giọng nói của chị họ không đúng nên lo lắng hỏi.
Tạ Trường Vinh đến gần loa và nghe cùng với vợ.
Tạ Hữu Thiên nói với ba mẹ: "Ba mẹ, chị đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng."
"Vâng, cô ấy đã nói như thế".
"Giáo viên của nó không có nói, là nó tự nói!" Tạ Trường Vinh ở bên cạnh nói xen vào.
Doanh Doanh tự mình nói ư? Chu Nhược Mai nắm lấy điểm yếu của em họ, cất tiếng cười thật to: "Em như vậy là sai rồi, phải chính giáo viên chủ nhiệm của Doanh Doanh nói mới đúng, Doanh Doanh sao có thể tự mình xác định được.”
"Em tin lời con gái em, con bé nói rằng chính cô giáo đã nói là nó có thể, không thể nào nói dối được.” Tôn Dung Phương khẳng định sự tin tưởng của mình đối với con gái.
"Vậy điểm thi của Doanh Doanh được bao nhiêu? Chị sẽ giúp nó tham khảo." Chu Nhược Mai hỏi bằng giọng điệu cà lơ phất phơ.
"Là 721 điểm." Tôn Dung Phương trả lời.
"Bao nhiêu cơ?" Trong nháy mắt Chu Nhược Mai cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm.
"721 điểm." Tôn Dung Phương sợ mình đọc nhầm nên cầm bảng điểm của con gái so với điểm đã đọc. "Đúng vậy, là 721 điểm".
Lần này Chu Nhược Mai đã nghe rõ ràng, lập tức đứng dậy hét lớn: "Em đọc sai rồi, chắc chắn sai rồi."
Con trai và con gái mình cũng đã trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học nên Chu Nhược Mai biết rõ tổng điểm thi đại học là 750, Tạ Uyển Doanh thi được 721 điểm chẳng phải cao ngất trời rồi sao?
"Thật sự là 721 điểm". Tôn Dung Phương cẩn thận đọc kỹ bảng điểm của con gái đến ba lần rồi mới nói với chị họ: "Chị họ, mặc dù em chỉ mới học lớp 1 ở tiểu học, nhưng các con số em vẫn biết đọc và còn tính được sổ sách".
"Nhược Mai".
Nghe thấy tiếng gọi ở cửa nhà, biết là chồng đã trở về, Chu Nhược Mai vội vàng quay đầu lại nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em có biết thủ khoa khoa tự nhiên năm nay của tỉnh mình là bao nhiêu điểm không?" Đinh Ngọc Hải vừa thay giày da vừa thoải mái trò chuyện cùng với vợ.
Ngày công bố kết quả xét tuyển đại học được mọi người truyền tai nhau đã sớm lan rộng khắp mọi nẻo đường. Người trong bệnh viện từ lâu đã bàn tán chuyện này, dù sao bọn họ cũng đều là người trí thức nên càng chú ý đến tin tức thi đại học. Nếu không phải hôm nay Chu Nhược Mai nghỉ ngơi ở nhà thì có lẽ bà đã sớm ở trong bệnh viện nói chuyện này với mọi người từ lâu rồi.
"Bao nhiêu điểm vậy anh?" Chu Nhược Mai tò mò hỏi chồng.
"721 điểm. Nghe nói thủ khoa khoa tự nhiên này là học sinh trường Trung học Kim Kiều của thành phố chúng ta. Ôi trời, thật không thể tưởng tượng nổi". Đinh Ngọc Hải vỗ trán biểu hiện ngạc nhiên giống như mọi người: "Em phải biết rằng từ trước đến nay thành phố chúng ta làm gì xuất hiện thủ khoa? Chỉ có ở trường trung học cấp tỉnh mà thôi".
Lại 721 điểm? Đôi mắt của Chu Nhược Mai trừng to lên như chuông bò.
"Em đang gọi cho ai vậy?" Đinh Ngọc Hải đẩy vai vợ hỏi: "Không phải con gái em họ em đang học ở trường trung học Kim Kiều sao? Em hỏi thử xem bạn học nào của con gái em ấy là thủ khoa?"
"Con gái em ấy..." Chu Nhược Mai ấp úng
"Con gái em ấy thi bao nhiêu điểm?" Đinh Ngọc Hải hỏi.
"721". Chu Nhược Mai càng nói giọng càng nhỏ. "Hay là em họ em đọc nhầm điểm?"
"721 chẳng phải là thủ khoa khoa tự nhiên sao?" Đợi đến khi Đinh Ngọc Hải hiểu ra được gì thì lập tức hét lên: "Con gái của em họ em là thủ khoa khoa tự nhiên?"
"Không không không, không có khả năng, làm sao có thể như vậy được!" Chu Nhược Mai hét lớn.
"Chị họ, chị nói gì vậy?" Tôn Dung Phương nghe thấy giọng nói của chị họ không đúng nên lo lắng hỏi.
Tạ Trường Vinh đến gần loa và nghe cùng với vợ.
Tạ Hữu Thiên nói với ba mẹ: "Ba mẹ, chị đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro