Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Biến Thái

Tần Hoàng

2024-11-18 09:46:17

Hiện giờ trong đầu Tô Nhuyễn chỉ nghĩ đến cảnh tượng gặp lại mẹ mình sẽ thế nào, nhưng lúc cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy có người bước tới gần mình.

Ban đầu Tô Nhuyễn còn không để ý, dù sao xe cũng vừa chạy qua quảng trường Giải Phóng, có rất nhiều người lên xe, chen chúc một chút cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà rất nhanh cô đã cảm giác được điểm khác lạ, lần thứ nhất, lần thứ hai đối phương chỉ chạm vào lưng cô, đến lần thứ ba Tô Nhuyễn lại cảm nhận được người kia đứng sát vào cô, có thứ gì đó còn khẽ chọc vào mông Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn:……

Đời sau ý thức tự bảo vệ mình của phái nữ mạnh hơn nhiều cộng với camera theo dõi gắn khắp nơi, cô đã quên mất có loại biến thái “Đinh tộc” thích cọ xát này.

Cô hung hăng dẫm mạnh vào chân người kia, quay đầu lại lớn tiếng quát lên: “Làm gì thế?”

“Làm gì là làm gì?” Người đàn ông phía sau trưng ra khuôn mặt hàm hậu đầy vô tội: “Xin lỗi nhé, tại nhiều người quá.”

Tô Nhuyễn giận quá bật cười, tên biến thái này ỷ vào không có chứng cứ nên không sợ hãi đây mà.

Cô quay đầu lại không để ý tới đối phương nữa, người đàn ông kia thấy vậy quả nhiên lại tiếp tục nhân lúc đám đông chen chúc cố ý cọ qua người cô, không chỉ như vậy anh ta còn được một tấc lại muốn lấn một thước, tay vươn ra định cầm lấy bàn tay đang bám trên thanh vịn của cô.

Thấy Tô Nhuyễn quay đầu lại, anh ta tiếp tục cười với cô: “Ngại quá, tại xe rung lắc, tôi không đứng vững.”

Miệng nói vậy nhưng trong mắt anh ta không hề che giấu vẻ đáng khinh và hưng phấn của bản thân. Anh ta biết con gái chưa kết hôn như cô đều hay xấu hổ, không dám nói thẳng ra chuyện kiểu này, hơn nữa đúng là trên xe buyt đang chen chúc rất đông thật.

Tất nhiên Tô Nhuyễn cũng đoán ra được suy nghĩ của người này, cô cũng cười một cái với đối phương: “Không sao, để tôi giúp anh đứng vững thêm chút nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông kia nghe thấy thế, cho rằng Tô Nhuyễn không phải loại người đứng đắn, sắc mặt lập tức trở nên kích động. Khi Tô Nhuyễn rút đôi tay non mịn của mình ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của anh ta, nhẹ nhàng đặt lên trên, người đàn ông kia không nhúc nhích.

Tô Nhuyễn chuẩn bị xong tư thế, hai ngón tay cái chặn ngón cái đối phương, hơi điều chỉnh góc độ đảm bảo móng tay chắc chắn sẽ đè trúng khớp xương ngón tay cái của anh ta, sau đó… Dùng hết sức lực đâm mạnh xuống.

Không đứng vững sao? Để bà đây đóng đinh giúp mày!

Người đàn ông kia đau đớn kêu lên một tiếng theo bản năng, muốn rút tay về nhưng mà lần này Tô Nhuyễn lại không thả tay anh ta ra, gần như cô đã dùng hết sức bú sữa giữ chặt khiến anh ta không rút ra được, trừ khi muốn bị móng tay cô lột mất một lớp da.

Đương nhiên, như vậy vẫn chưa xong, sức lực trên tay Tô Nhuyễn không giảm, cô cúi đầu nhìn xuống chân đối phương. Tốt lắm, là giày vải mộc mạc, Tô Nhuyễn lập tức dùng gót giày da trâu của mình nhằm đúng vị trí hung hăng ép xuống…

Cô có chút tiếc nuối vì hôm nay mình không đeo giày gót nhọn, nên chỉ có thể dẫm được đầu ngón chân cái của đối phương, nếu dẫm vào giữa chân diện tích lớn lực dẫm sẽ giảm đối phương sẽ không đủ đau, nên cô quyết định chỉ lựa chọn dẫm vào ngón chân cái của đối phương giống như chỉ cấu ngón tay cái của đối phương.

Mẹ nó, không khiến gã biến thái này mất một lớp da, cô thề không làm người!

Người đàn ông kia đau đến mức rít lên, lại không dám kêu to, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin: “Buông tôi ra!”

Tô Nhuyễn quay đầu lại cho anh ta một nụ cười vô tội: “Hả? Anh nói gì cơ? Xin lỗi nhé tại nhiều người quá!”

“Cô đừng dùng sức nữa, tôi đảm bảo sẽ đứng vững vàng!”

Tiếng nói vừa dứt, lực trên tay và trên chân đột nhiên đều tăng lên, người đàn ông kia há miệng hít khí, đau đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nhưng mà Tô Nhuyễn vẫn không buông ra.

Ngay từ đầu khi cô mở miệng nói chuyện Lộc Minh Sâm đã chú ý tới cô rồi. Một cô gái xinh đẹp luôn thu hút ánh mắt người khác, cô còn là người gây ấn tượng rất sâu với người khác nữa, dù sao cũng không nhiều người dám đối mặt với kẻ trộm đang cầm dao.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có điều tên biến thái kia chơi lưu manh lại không có chứng cứ, con gái thường cố kỵ rất nhiều điều ở phương diện này.

Khi anh chuẩn bị mở miệng giúp đỡ, thì trông thấy hành động của Tô Nhuyễn, từng chiêu liên tiếp nhau, thấy cô cắn răng dùng sức đến mức cả người run lên khiến tên biến thái kia muốn chạy cũng không chạy nổi, Lộc Minh Sâm khẽ nở nụ cười, thầm nghĩ cô gái này lợi hại thật đấy.

Đợi khi Tô Nhuyễn mất hết sức lực buông tay ra, người đàn ông kia vội vàng chạy trốn, tay ôm lấy bàn tay đang chảy máu, khập khiễng trốn vào trong đám hành khách trên xe, giống như đang né tránh hồng thủy mãnh thú.

Khi biết mình không còn đủ sức để giữ chặt đối phương, Tô Nhuyễn buông tay ra còn không quên hung hăng cào cho anh ta một cái, rồi cất cao giọng hỏi: “Ơ, anh trai, không thấy chen chúc nữa à? Không phải anh đứng không vững sao? Chạy đi đâu thế?”

Mấy hành khách xung quanh cười rộ lên, hiển nhiên đã xem được hết toàn bộ quá trình, cho dù ban đầu không phát hiện ra, thì sau khi Tô Nhuyễn lên tiếng cũng đã khiến bọn họ chú ý.

Chỉ là chuyện này tương đối ghê tởm, lại không tìm ra được chứng cứ, không có cách nào nói toạc ra, đa số mọi người đều không nói gì để giữ thể diện cho con gái, cũng chính vì vậy đám biến thái thích cọ xát này mới nhiều lần thực hiện được mục đích.

Bây giờ gặp phải cái gai nhọn xử lý được đối phương, mọi người đều vui vẻ xem náo nhiệt.

Gã đàn ông đáng biến thái kia bị ánh mắt khinh bỉ của mọi người đẩy tới đường cùng, không còn chỗ dung thân, xe vừa dừng lại cũng không quan tâm đã tới nơi cần đến hay chưa lập tức xuống xe chạy mất.

Kết quả trạm xe đó trùng hợp lại là trạm xe Tô Nhuyễn muốn xuống, gã đàn ông biến thái kia thấy thế càng hoảng sợ chạy nhanh hơn, khiến Tô Nhuyễn cũng phải bật cười. Người bán vé xe cũng cười mắng: “Cái loại ghê tởm này!”

Sau đó còn nói với Tô Nhuyễn: “Biện pháp này của cô được đấy, sau này tôi sẽ dạy cho hành khách nữ trẻ tuổi.”

Khi Tô Nhuyễn ngẩng đầu nghe người bán vé nói chuyện, cô lại nhìn thấy người thanh niên tàn tật kia đang cười với mình, ngay lập tức cảm giác quen thuộc lại ùa về….

Nhưng Tô Nhuyễn vô cùng chắc chắn mình không quen biết người này, chẳng lẽ là người mình từng gặp đời trước sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Số ký tự: 0