Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chướng Mắt Anh...
Tần Hoàng
2024-11-18 09:46:17
Trong lúc thím Triệu vẫn muốn kéo chủ đề lên người Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn lại yên lặng kéo tay bà ấy lại.
Thím Triệu sửng sốt một lát, nhìn Tô Nhuyễn nhẹ nhàng lắc đầu với mình.
Cơm nước xong Tô Nhuyễn đi rửa bát, thím Triệu cũng đi xuống phòng bếp, tức giận nói: “Tô Thanh Thanh đang làm cái gì vậy?”
Sau đó lại an ủi Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu đừng nản chí, để thím nói riêng với người nhà họ Hoắc xem sao, Tô Thanh Thanh sắp phải gả tới thành phố rồi, chắc Hoắc Hướng Dương sẽ không có tâm tư khác đâu.”
Tô Nhuyễn mỉm cười, không thèm để ý: “Thím, thím không cần lo lắng, cháu chướng mắt anh ta.”
Thím Triệu biết Tô Nhuyễn là người tâm cao khí ngạo, cho rằng cô đang để ý chuyện Hoắc Hướng Dương thân mật với Tô Thanh Thanh, lập tức khuyên nhủ: “Cháu cũng đừng để bụng, lần đầu tiên bọn họ tới nhà, Thanh Thanh lại chói mắt như vậy, bọn họ cũng khó tránh khỏi bị đối phương hấp dẫn.”
Tô Nhuyễn lắc đầu: “Bọn họ mất công hỏi thăm từ trên huyện tới đây tìm cháu, hôm nay còn là ngày xem mắt cháu, nếu chỉ đơn giản vì Tô Thanh Thanh chói mắt hơn, có năng lực hơn, đã không cần tìm hiểu nhiều thêm về cháu, dáng vẻ như muốn thay đổi ý định, có thể thấy được nhà bọn họ tâm trí không kiên định, không phân rõ hoàn cảnh.”
“Cũng không đến mức ấy, chủ yếu là vì thím Hai nhà cháu luôn xen vào, người ta cũng không tiện không tiếp lời.” Thím Triệu vẫn cố gắng bào chữa cho người nhà họ Hoắc: “Chắc chắn không phải bọn họ định thay đổi ý định đâu, dù sao Thanh Thanh cũng đã xác định chuyện hôn sự rồi, khả năng là vì bọn họ cảm thấy con bé quá đáng thương.”
“Vậy càng hồ đồ.” Tô Nhuyễn lười nhác nói: “Trên thế giới này rất nhiều người đáng thương, lẽ nào mỗi lần gặp phải anh ta đều thương tiếc, rồi ném bỏ người chân chính sống cùng mình cả đời sang một bên?”
Nói tới đây, Tô Nhuyễn không nhịn được cười nhạo: “Có thể bị vở kịch thấp kém của mẹ con Tô Thanh Thanh lừa dối, chứng tỏ đầu óc cũng không được tốt, cháu không cần người như vậy.”
Thím Triệu nghe xong không biết phải nói tiếp thế nào. Còn không phải sao? Hôm nay bọn họ tới đây để xem mắt Tô Nhuyễn, vậy mà lại thân thiết hỏi han người khác vắng vẻ nhân vật chính. Hoắc Hướng Dương còn trẻ có thể nói là chưa hiểu chuyện, nhưng nghe nói mẹ Hoắc là người khôn khéo, sao có thể không biết nặng nhẹ?
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, đương nhiên là mẹ Hoắc biết rồi, nhưng mà bà ta muốn nương theo để hạ thấp cô, sau này dễ sai bảo mà thôi. Mẹ Hoắc chính là cao thủ PUA, tâm nhãn nhiều như cái sàng.
(*PUA - Dùng lời nói ám chỉ để khống chế kiểm soát tinh thần người khác.)
Thím Triệu làm mai mối mười mấy năm, cũng coi như kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã nhận ra được điểm này.
Loại mẹ chồng thích dùng thủ đoạn im hơi lặng tiếng áp chế con dâu như vậy, còn đáng sợ hơn nhiều so với người tính tình nóng nảy đanh đá.
Nghĩ đến đây, thím Triệu cũng dập tắt ý định tiếp túc tác hợp, còn có chút ngạc nhiên trước Tô Nhuyễn: “Cháu nhìn rõ quá nhỉ?”
Tô Nhuyễn hơi nâng cằm, ra vẻ đắc ý: “Đương nhiên rồi, mắt cháu rất lợi hại đó.”
Thấy cô thật sự không để trong lòng, thím Triệu cũng thoải mái hơn, sau đó nghĩ tới mấy lời chị Hồ rào trước với mình, bà ấy cười mỉa: “Là nhà họ Hoắc bọn họ không có phúc, rồi có ngày bọn họ sẽ phải hối hận.”
Ba người nhà họ Hoắc và nhị phòng nhà họ Tô chủ khách đều vui mừng, nhưng mà khi tiễn khách ra cửa, bà Tô vẫn muốn cố gắng thêm lần cuối: “Hướng Dương và Nhuyễn Nhuyễn là bạn học cùng cấp ba, sau này thường xuyên tới chơi nhé.”
Nói xong bà cụ còn đẩy Tô Nhuyễn một cái: “Để Nhuyễn Nhuyễn tiễn mọi người đi, ra cửa thôn có xe đi thẳng lên huyện. Nhuyễn Nhuyễn, tiễn người lên xe rồi hãy về nhà.”
Hoắc Hướng Dương nhìn về phía Tô Nhuyễn đứng ở sau cùng, hình như lúc này mới ý thức được hôm nay mình chưa cẩn thận nói với cô được mấy câu, thấy cô yên tĩnh đừng một góc đột nhiên trong lòng lại có chút xấu hổ áy náy.
Anh ta vội vàng nói: “Vậy thì làm phiền em rồi, hai ta đi trước đón xe nhé? Như vậy có thể đơn độc ở chung một lát, không tính là thất lễ.”
Lúc này Tô Nhuyễn mới ngước mắt lên nhìn anh ta. Sắc mặt cô mang theo vẻ thờ ơ không thèm để ý, khiến Hoắc Hướng Dương vô thức cảm thấy, hình như cô hoàn toàn không để anh ta vào lòng, điều này khiến anh ta có chút không thoải mái.
“Không cần đâu.” Tô Nhuyễn mở miệng.
Trong lòng Hoắc Hướng Dương càng buồn bực hơn, lúc này Tô Nhuyễn đã vứt bỏ vẻ mặt thờ ơ, đổi sang vẻ mặt tự hào rồi: “Thanh Thanh nhà chúng tôi đã sắp xếp tốt cho mọi người rồi.”
“Con bé, từ nhỏ đã vô cùng chu đáo!”
Liêu Hồng Mai đang định mở miệng:…
Thím Triệu sửng sốt một lát, nhìn Tô Nhuyễn nhẹ nhàng lắc đầu với mình.
Cơm nước xong Tô Nhuyễn đi rửa bát, thím Triệu cũng đi xuống phòng bếp, tức giận nói: “Tô Thanh Thanh đang làm cái gì vậy?”
Sau đó lại an ủi Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu đừng nản chí, để thím nói riêng với người nhà họ Hoắc xem sao, Tô Thanh Thanh sắp phải gả tới thành phố rồi, chắc Hoắc Hướng Dương sẽ không có tâm tư khác đâu.”
Tô Nhuyễn mỉm cười, không thèm để ý: “Thím, thím không cần lo lắng, cháu chướng mắt anh ta.”
Thím Triệu biết Tô Nhuyễn là người tâm cao khí ngạo, cho rằng cô đang để ý chuyện Hoắc Hướng Dương thân mật với Tô Thanh Thanh, lập tức khuyên nhủ: “Cháu cũng đừng để bụng, lần đầu tiên bọn họ tới nhà, Thanh Thanh lại chói mắt như vậy, bọn họ cũng khó tránh khỏi bị đối phương hấp dẫn.”
Tô Nhuyễn lắc đầu: “Bọn họ mất công hỏi thăm từ trên huyện tới đây tìm cháu, hôm nay còn là ngày xem mắt cháu, nếu chỉ đơn giản vì Tô Thanh Thanh chói mắt hơn, có năng lực hơn, đã không cần tìm hiểu nhiều thêm về cháu, dáng vẻ như muốn thay đổi ý định, có thể thấy được nhà bọn họ tâm trí không kiên định, không phân rõ hoàn cảnh.”
“Cũng không đến mức ấy, chủ yếu là vì thím Hai nhà cháu luôn xen vào, người ta cũng không tiện không tiếp lời.” Thím Triệu vẫn cố gắng bào chữa cho người nhà họ Hoắc: “Chắc chắn không phải bọn họ định thay đổi ý định đâu, dù sao Thanh Thanh cũng đã xác định chuyện hôn sự rồi, khả năng là vì bọn họ cảm thấy con bé quá đáng thương.”
“Vậy càng hồ đồ.” Tô Nhuyễn lười nhác nói: “Trên thế giới này rất nhiều người đáng thương, lẽ nào mỗi lần gặp phải anh ta đều thương tiếc, rồi ném bỏ người chân chính sống cùng mình cả đời sang một bên?”
Nói tới đây, Tô Nhuyễn không nhịn được cười nhạo: “Có thể bị vở kịch thấp kém của mẹ con Tô Thanh Thanh lừa dối, chứng tỏ đầu óc cũng không được tốt, cháu không cần người như vậy.”
Thím Triệu nghe xong không biết phải nói tiếp thế nào. Còn không phải sao? Hôm nay bọn họ tới đây để xem mắt Tô Nhuyễn, vậy mà lại thân thiết hỏi han người khác vắng vẻ nhân vật chính. Hoắc Hướng Dương còn trẻ có thể nói là chưa hiểu chuyện, nhưng nghe nói mẹ Hoắc là người khôn khéo, sao có thể không biết nặng nhẹ?
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, đương nhiên là mẹ Hoắc biết rồi, nhưng mà bà ta muốn nương theo để hạ thấp cô, sau này dễ sai bảo mà thôi. Mẹ Hoắc chính là cao thủ PUA, tâm nhãn nhiều như cái sàng.
(*PUA - Dùng lời nói ám chỉ để khống chế kiểm soát tinh thần người khác.)
Thím Triệu làm mai mối mười mấy năm, cũng coi như kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã nhận ra được điểm này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại mẹ chồng thích dùng thủ đoạn im hơi lặng tiếng áp chế con dâu như vậy, còn đáng sợ hơn nhiều so với người tính tình nóng nảy đanh đá.
Nghĩ đến đây, thím Triệu cũng dập tắt ý định tiếp túc tác hợp, còn có chút ngạc nhiên trước Tô Nhuyễn: “Cháu nhìn rõ quá nhỉ?”
Tô Nhuyễn hơi nâng cằm, ra vẻ đắc ý: “Đương nhiên rồi, mắt cháu rất lợi hại đó.”
Thấy cô thật sự không để trong lòng, thím Triệu cũng thoải mái hơn, sau đó nghĩ tới mấy lời chị Hồ rào trước với mình, bà ấy cười mỉa: “Là nhà họ Hoắc bọn họ không có phúc, rồi có ngày bọn họ sẽ phải hối hận.”
Ba người nhà họ Hoắc và nhị phòng nhà họ Tô chủ khách đều vui mừng, nhưng mà khi tiễn khách ra cửa, bà Tô vẫn muốn cố gắng thêm lần cuối: “Hướng Dương và Nhuyễn Nhuyễn là bạn học cùng cấp ba, sau này thường xuyên tới chơi nhé.”
Nói xong bà cụ còn đẩy Tô Nhuyễn một cái: “Để Nhuyễn Nhuyễn tiễn mọi người đi, ra cửa thôn có xe đi thẳng lên huyện. Nhuyễn Nhuyễn, tiễn người lên xe rồi hãy về nhà.”
Hoắc Hướng Dương nhìn về phía Tô Nhuyễn đứng ở sau cùng, hình như lúc này mới ý thức được hôm nay mình chưa cẩn thận nói với cô được mấy câu, thấy cô yên tĩnh đừng một góc đột nhiên trong lòng lại có chút xấu hổ áy náy.
Anh ta vội vàng nói: “Vậy thì làm phiền em rồi, hai ta đi trước đón xe nhé? Như vậy có thể đơn độc ở chung một lát, không tính là thất lễ.”
Lúc này Tô Nhuyễn mới ngước mắt lên nhìn anh ta. Sắc mặt cô mang theo vẻ thờ ơ không thèm để ý, khiến Hoắc Hướng Dương vô thức cảm thấy, hình như cô hoàn toàn không để anh ta vào lòng, điều này khiến anh ta có chút không thoải mái.
“Không cần đâu.” Tô Nhuyễn mở miệng.
Trong lòng Hoắc Hướng Dương càng buồn bực hơn, lúc này Tô Nhuyễn đã vứt bỏ vẻ mặt thờ ơ, đổi sang vẻ mặt tự hào rồi: “Thanh Thanh nhà chúng tôi đã sắp xếp tốt cho mọi người rồi.”
“Con bé, từ nhỏ đã vô cùng chu đáo!”
Liêu Hồng Mai đang định mở miệng:…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro