Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Hiện Trường Từ...

Tần Hoàng

2024-11-18 09:46:17

“Minh Sâm, đây là Thanh Thanh.” Giọng nói già nua đầy uy nghiêm truyền đến: “Là cô gái tốt.”

Tô Thanh Thanh lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra không biết bọn họ đã đứng trong phòng bệnh từ khi nào, cô ta vô thức ngẩng đầu, lập tức trông thấy đôi mắt khiến cô ta gặp ác mộng nửa đời người kia.

Giọng đối phương dường như cũng mang theo ác ý khiến người ta run rẩy: “Phải không? Chào cô.”

Tô Nhuyễn đi theo Tô Thanh Thanh vào phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Lộc Minh Sâm trước đó còn có tâm trạng trêu đùa cô, bây giờ lại đang tựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, suy yếu vô lực, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh dùng nạng đánh người, Tô Nhuyễn sẽ cho rằng anh thật sự tê liệt.

Trên ghế sô pha bằng gỗ trong phòng bệnh, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi ở đó, dáng người hơi béo, mái tóc vẫn còn đen nhánh, nhìn kỹ ngũ quan có thể thấy khi còn trẻ chắc hẳn cũng là một người đàn ông đẹp trai.

Người đó chính là Lộc Trường Hà, ông nội của Lộc Minh Sâm, cũng chính là ông cụ Lộc.

“Thanh Thanh, lại đây.”

“Đây là Minh Sâm, hai đứa làm quen với nhau một chút đi.” Tuy rằng giọng ông ta hiền hòa, nhưng thật ra lại không giống giọng điệu quan tâm yêu thương của người lớn trong nhà dành cho con cháu, ngược lại mang theo dáng vẻ cao quý từ trên cao nhìn xuống.

Liêu Hồng Mai nghe thấy câu ấy, lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng đẩy Tô Thanh Thanh một cái, nói: “Chào chú Lộc.”

Sau đó lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm, ánh mắt trốn tránh: “Đây là Minh Sâm sao? Đúng là đứa trẻ tốt.”

Tô Nhuyễn:…… Quá đủ có lệ.

Nhưng mà người nhà họ Lộc lại hoàn toàn không thèm để ý, người phụ nữ đứng trước giường bệnh của Lộc Minh Sâm liên tục khen hai người Tô Thanh Thanh và Lộc Minh Sâm xứng đôi.

Người đó chính là Lâm Mỹ Hương, con dâu cả của nhà họ Lộc, hôn sự của Lộc Minh Sâm do cô ta phụ trách.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lộc Minh Sâm lười nhác dựa vào đầu giường bệnh, nhìn không ra cảm xúc, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, cô gái này xem diễn đúng là thích ý tự tại thật đấy.

Để ý được tầm mắt của anh, Lâm Mỹ Hương đang kéo tay Tô Thanh Thanh cũng nhìn về phía Tô Nhuyễn, cười hì hì nói: “Người này là ai thế? Vẻ ngoài xinh xắn quá.”

Nếu Lộc Minh Sâm thích người này, thay đổi đối tượng cũng được.

Liêu Hồng Mai vội vàng nói: “Đây là Nhuyễn Nhuyễn, không phải nghe nói Minh Sâm sinh bệnh sao, cho nên tới đây thăm cậu ấy, dù sao khi còn nhỏ Minh Sâm cũng chiếu cố con bé như vậy.” Có thể khiến Tô Nhuyễn đổ vỏ là tốt nhất, cũng tiện ăn nói hơn với Tô Văn Sơn.

Có điều hiển nhiên là nhà họ Lộc thù rất dai, sắc mặt Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc gần như lập tức sa sầm xuống, ông cụ Lộc nói: “Cô ta là Tô Nhuyễn à? Không phải đang ở nhà chuẩn bị kết hôn sao? Tới chỗ này làm gì?”

Tô Nhuyễn nói: “Tôi tới thành phố mua tài liệu học lại, vừa lúc đi ngang qua bệnh viện, nên tới thăm anh Minh Sâm một chút.”

Liêu Hồng Mai vẫn chưa biết chuyện này, vẻ mặt có chút sửng sốt hỏi lại: “Mua tài liệu học lại gì?”

“Tài liệu tự học cấp ba.” Tô Nhuyễn nói: “Tôi định thi lại đại học.”

Liêu Hồng Mai bật thốt lên: “Mày không gả chồng nữa?”

Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Vì sao tôi phải gả chồng?”

Ông cụ Lộc lạnh lùng nói: “Không phải chính cô nói mình đã có bạn trai, muốn gả cho người ta sao? Tiền biếu tôi đã chuẩn bị tốt cho cô rồi.”

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, mỉm cười đáp: “Tôi chưa từng nói ra lời này, bạn trai còn chưa có đâu, ngài nghe đâu ra tin đồn này thế?”

Lâm Mỹ Hương cười mỉa: “Cha, người ta chướng mắt nhà chúng ta thôi, khi cầu hôn thì nói sắp gả chồng rồi, bây giờ chúng ta đã định ra hôn sự lại nói chưa có đối tượng, tuổi còn nhỏ nhưng tâm nhãn lại không hề ít đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông cụ Lộc cũng lạnh lùng nói: “Là cha cô nói như vậy, con gái vẫn nên nghe lời người lớn trong nhà thì tốt hơn, gái lớn gả chồng, nếu cô cảm thấy đối tượng không tốt, thì để tôi giới thiệu cho cô người khác tốt hơn, dù sao sau này chúng ta cũng là thông gia.”

Tô Nhuyễn giận quá hóa cười. Ông cụ Lộc này đúng là tự cho mình là chúa tể rồi, không chỉ không phân rõ xanh đỏ đen trắng, còn mở miệng uy hiếp ngay trước mặt cô.

Vậy thì cô cũng không khách sáo nữa: “Không cần đâu. Người ta đều nói vật họp theo loài, ngài và người ngài quen biết, tôi trèo cao không nổi.”

“Trèo cao không nổi cái gì?” Lâm Mỹ Hương âm dương quái khí nói: “Tôi thấy là cô khinh thường thì đúng hơn.”

Tô Nhuyễn nói: “Ngài biết trong lòng là được rồi sao phải nói ra như thế, trước kia đi học cô giáo luôn dạy chim khôn kêu tiếng rảnh rang, không ngờ nhà họ Lộc tới thành phố lâu như vậy rồi vẫn còn quê mùa đến vậy, bây giờ người trong thôn có chút giáo dưỡng cũng không nói chuyện kiểu này đâu.”

Khả năng Lâm Mỹ Hương không ngờ Tô Nhuyễn lại trực tiếp trào phúng nhà họ Lộc, bà ta kinh ngạc trợn trừng mắt.

Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Sao hả, tôi nói sai chỗ nào sao?”

“Nếu nhà họ Lộc các người được người khác nhìn trúng, còn phải dùng lời nói vui đùa của cố nhân mười mấy năm trước như thánh chỉ, cố ý chạy tới nông thôn bắt nạt người khác sao?”

Ông cụ Lộc sa sầm mặt xuống, Lâm Mỹ Hương nổi giận đùng đùng: “Ai dạy mày nói như vậy.”

“Trong nhà dạy, người trong thôn cũng nói như vậy.” Cô liếc mắt nhìn ông cụ Lộc, thong thả ung dung nói tiếp: “Bọn họ còn nói, các người chỉ dám bắt nạt đứa bé không có ai quan tâm như tôi mà thôi.”

Cô liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm vẫn luôn yên lặng không nói gì, bổ sung thêm một câu: “Cũng chỉ có anh Minh Sâm là không tệ lắm.”

“Có điều kết hôn không phải chuyện của hai người, dù đối tượng có tốt mà gia đình không được cũng vứt đi.”

Người phụ nữ trung niên kia không ngờ Tô Nhuyễn không ghét bỏ Lộc Minh Sâm bị liệt, mà ghét bỏ bọn họ!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Số ký tự: 0