Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Khuyên Tai
Tần Hoàng
2024-11-18 09:46:17
Đã biết Lý Nhược Lan không ở nhà, Tô Nhuyễn lập tức quay về khách sạn, chuyên tâm chuẩn bị hàng để ngày mai bày quán.
Diện tích phòng khách sạn loại mười tệ một đêm không lớn lắm, chỉ khoảng bảy tám mét vuông, bên trong có một chiếc giường đơn và một cái bàn nhỏ.
Tô Nhuyễn sửa sang lại số nguyên liệu hôm nay mình mua về, chuẩn bị làm khuyên tai.
Để tiết kiệm phí tổn đến mức thấp thất, và đẩy nhanh tốc độ chế tác, Tô Nhuyễn trực tiếp lựa chọn không làm khuyên tai cần đến cắt và hàn.
Chỉ cần dùng kìm móc lại với nhau là được, dựa vào hình thức đa dạng thay thế cho chất lượng.
Về phương diện này, Tô Nhuyễn vô cùng tự tin. So với vòng vàng vòng bạc, vòng trân châu, hoặc là hoa tai gắn đá quý bán đầy đường thời đại này, khuyên tai cô làm đa dạng hơn rất nhiều.
Mặc dù chỉ là vài chiếc kiểu dáng đơn giản, nhưng cũng đủ mới mẻ độc đáo ở thời đại bảo thủ này rồi.
Cô dùng dây kẽm mạ vàng, hoặc mạ bạc, mà đồng uốn cong để tạo thành móc câu đơn giản, sau đó xâu các loại hạt nhựa theo hình thù kiểu dáng khác nhau, có hình hoa mai, hình vuốt mèo, hình cỏ bốn lá… Vân vân. Cuối cùng gắn chúng vào với móc câu là được rồi.
Số dây xâu vòng cổ lắc tay cô phá bỏ để lấy hạt nữa cũng không lãng phí, cô cắt nhỏ chúng ra thành từng đoạn làm thành tua rua, hoặc trang trí mặt trang sức.
Lao động miệt mài tới nửa đêm cộng với nửa ngày hôm sau, cuối cùng cô đã làm ra được tất cả hơn bốn mươi đôi khuyên tai, cộng với số dây buộc tóc vải cô mang theo, chắc là đủ bán một ngày rồi.
Ba giờ chiều, Tô Nhuyễn thu dọn tất cả khuyên tai, đi tới nhà sách Tân Hoa mua tài liệu ôn tập trước.
Cô nói muốn học lại để thi đại học, không phải chỉ để lừa Tô Văn Sơn một khoản.
Đời trước vì Đỗ Hiểu Hồng khích bác, cô ngây ngốc giận dỗi không thi đại học, tuy rằng cô vẫn luôn nói với bản thân không có gì phải hối hận, học ở trường đời cũng là học, sinh viên đại học ra trường chưa chắc đã lợi hại b ằng cô, nhưng thật ra sâu trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.
Mỗi khi nghe thấy bạn bè hoặc nhân viên nhắc tới cuộc sống hồi đại học, có bạn bè khắp mọi miền tổ quốc, có hoạt động xã đoàn phong phú đa dạng, có tri thức từ trước tới nay cô chưa từng tiếp xúc, có giáo sư đức cao vọng trọng trong các lĩnh vực… Cô lại cảm thấy hâm mộ.
Có lẽ đó là đoạn đường tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, mà lẽ ra cô cũng có thể có được. Bây giờ sống lại một lần, cô muốn bù đắp tiếc nuối này.
Khi chọn sách cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, tuy rằng bởi vì diện mạo từ nhỏ tới lớn cô đã quen được người khác nhìn chăm chú, nhưng vì chuyện xảy ra trên xe buýt ngày hôm trước, Tô Nhuyễn không khỏi cảnh giác hơn vài phần, sau khi mua sách xong thì nhanh chóng ra về.
Sau kệ sách cách đó không xa, một người thanh niên mặc quân trang nhẹ nhàng thở ra, nói: “Mẹ ơi, nữ đồng chí này đúng là hạt giống tốt để làm lính trinh sát, vậy mà có thể phát hiện ra tôi.”
Lộc Minh Sâm vẫn chống hai cái nạng dưới nách như cũ, đầu ngẩng lên nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh kia, giọng điệu thờ ơ: “Sao không nói là do cậu huấn luyện chưa đủ tốt đi? Ngày mai cậu có thể về rồi, tôi sẽ nói với lãnh đạo sắp xếp kết hoạch huấn luyện thêm cho các cậu.”
“Lão đại, em vừa mới tới anh không thể đối xử với em như vậy!” Anh ta quay đầu, nhìn theo hướng Tô Nhuyễn vừa mới rời đi: “Em còn tưởng rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ tình cờ đầy mỹ lệ nữa.”
“Mấy hôm trước em gái em vừa tính cho em một quẻ, nói rằng mấy ngày tới em sẽ gặp vận đào hoa, lão đại, anh có nhìn thấy nữ đồng chí vừa rồi không, đúng là quá xinh đẹp!”
“Tôi cảm thấy cô ấy là vận đào hoa của tôi thì đúng hơn.”
Lộc Minh Sâm quét mắt nhìn đối phương từ đầu tới chân, lười nhác nói: “Cậu xác định cậu không phải nạn đào hoa của người ta?”
Bùi Trí Minh:……
Lộc Minh Sâm nhét thẳng mấy quyển sách mình đã chọn xong vào lòng anh ta: “Đi thôi.”
Bùi Trí Minh tức giận nói: “Lão đại, lần này em tới để giải cứu anh, anh còn đối xử nhẫn tâm với em như vậy nhất định anh sẽ hối hận.”
Lộc Minh Sâm không để ý tới đối phương, còn Bùi Trí Minh thì nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay mình: “Nên về bệnh viện làm vật lý trị liệu rồi, không biết hôm nay ông cụ và các chú nhà anh có mang Tô Thanh Thanh kia tới quấy rối anh không nhỉ?”
Nói xong anh ta cười khà khà một tiếng, nhướng mày hỏi: “Lão đại, anh chắc là không cần em giúp đỡ chứ?”
Diện tích phòng khách sạn loại mười tệ một đêm không lớn lắm, chỉ khoảng bảy tám mét vuông, bên trong có một chiếc giường đơn và một cái bàn nhỏ.
Tô Nhuyễn sửa sang lại số nguyên liệu hôm nay mình mua về, chuẩn bị làm khuyên tai.
Để tiết kiệm phí tổn đến mức thấp thất, và đẩy nhanh tốc độ chế tác, Tô Nhuyễn trực tiếp lựa chọn không làm khuyên tai cần đến cắt và hàn.
Chỉ cần dùng kìm móc lại với nhau là được, dựa vào hình thức đa dạng thay thế cho chất lượng.
Về phương diện này, Tô Nhuyễn vô cùng tự tin. So với vòng vàng vòng bạc, vòng trân châu, hoặc là hoa tai gắn đá quý bán đầy đường thời đại này, khuyên tai cô làm đa dạng hơn rất nhiều.
Mặc dù chỉ là vài chiếc kiểu dáng đơn giản, nhưng cũng đủ mới mẻ độc đáo ở thời đại bảo thủ này rồi.
Cô dùng dây kẽm mạ vàng, hoặc mạ bạc, mà đồng uốn cong để tạo thành móc câu đơn giản, sau đó xâu các loại hạt nhựa theo hình thù kiểu dáng khác nhau, có hình hoa mai, hình vuốt mèo, hình cỏ bốn lá… Vân vân. Cuối cùng gắn chúng vào với móc câu là được rồi.
Số dây xâu vòng cổ lắc tay cô phá bỏ để lấy hạt nữa cũng không lãng phí, cô cắt nhỏ chúng ra thành từng đoạn làm thành tua rua, hoặc trang trí mặt trang sức.
Lao động miệt mài tới nửa đêm cộng với nửa ngày hôm sau, cuối cùng cô đã làm ra được tất cả hơn bốn mươi đôi khuyên tai, cộng với số dây buộc tóc vải cô mang theo, chắc là đủ bán một ngày rồi.
Ba giờ chiều, Tô Nhuyễn thu dọn tất cả khuyên tai, đi tới nhà sách Tân Hoa mua tài liệu ôn tập trước.
Cô nói muốn học lại để thi đại học, không phải chỉ để lừa Tô Văn Sơn một khoản.
Đời trước vì Đỗ Hiểu Hồng khích bác, cô ngây ngốc giận dỗi không thi đại học, tuy rằng cô vẫn luôn nói với bản thân không có gì phải hối hận, học ở trường đời cũng là học, sinh viên đại học ra trường chưa chắc đã lợi hại b ằng cô, nhưng thật ra sâu trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.
Mỗi khi nghe thấy bạn bè hoặc nhân viên nhắc tới cuộc sống hồi đại học, có bạn bè khắp mọi miền tổ quốc, có hoạt động xã đoàn phong phú đa dạng, có tri thức từ trước tới nay cô chưa từng tiếp xúc, có giáo sư đức cao vọng trọng trong các lĩnh vực… Cô lại cảm thấy hâm mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ đó là đoạn đường tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, mà lẽ ra cô cũng có thể có được. Bây giờ sống lại một lần, cô muốn bù đắp tiếc nuối này.
Khi chọn sách cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, tuy rằng bởi vì diện mạo từ nhỏ tới lớn cô đã quen được người khác nhìn chăm chú, nhưng vì chuyện xảy ra trên xe buýt ngày hôm trước, Tô Nhuyễn không khỏi cảnh giác hơn vài phần, sau khi mua sách xong thì nhanh chóng ra về.
Sau kệ sách cách đó không xa, một người thanh niên mặc quân trang nhẹ nhàng thở ra, nói: “Mẹ ơi, nữ đồng chí này đúng là hạt giống tốt để làm lính trinh sát, vậy mà có thể phát hiện ra tôi.”
Lộc Minh Sâm vẫn chống hai cái nạng dưới nách như cũ, đầu ngẩng lên nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh kia, giọng điệu thờ ơ: “Sao không nói là do cậu huấn luyện chưa đủ tốt đi? Ngày mai cậu có thể về rồi, tôi sẽ nói với lãnh đạo sắp xếp kết hoạch huấn luyện thêm cho các cậu.”
“Lão đại, em vừa mới tới anh không thể đối xử với em như vậy!” Anh ta quay đầu, nhìn theo hướng Tô Nhuyễn vừa mới rời đi: “Em còn tưởng rằng sẽ có một cuộc gặp gỡ tình cờ đầy mỹ lệ nữa.”
“Mấy hôm trước em gái em vừa tính cho em một quẻ, nói rằng mấy ngày tới em sẽ gặp vận đào hoa, lão đại, anh có nhìn thấy nữ đồng chí vừa rồi không, đúng là quá xinh đẹp!”
“Tôi cảm thấy cô ấy là vận đào hoa của tôi thì đúng hơn.”
Lộc Minh Sâm quét mắt nhìn đối phương từ đầu tới chân, lười nhác nói: “Cậu xác định cậu không phải nạn đào hoa của người ta?”
Bùi Trí Minh:……
Lộc Minh Sâm nhét thẳng mấy quyển sách mình đã chọn xong vào lòng anh ta: “Đi thôi.”
Bùi Trí Minh tức giận nói: “Lão đại, lần này em tới để giải cứu anh, anh còn đối xử nhẫn tâm với em như vậy nhất định anh sẽ hối hận.”
Lộc Minh Sâm không để ý tới đối phương, còn Bùi Trí Minh thì nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay mình: “Nên về bệnh viện làm vật lý trị liệu rồi, không biết hôm nay ông cụ và các chú nhà anh có mang Tô Thanh Thanh kia tới quấy rối anh không nhỉ?”
Nói xong anh ta cười khà khà một tiếng, nhướng mày hỏi: “Lão đại, anh chắc là không cần em giúp đỡ chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro