Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm
Chương 19
2024-11-01 13:00:55
Cô không chỉ lén lút để dành đồ ăn ngon trong nhà cho hắn ăn, còn tiết kiệm chi tiêu, dành dụm tiền, cung phụng Chu Đại Bằng ra trước mặt đám anh em để hắn ra vẻ hào phóng, đối với Chu Đại Bằng luôn là muốn gì được nấy.
Giờ phút này, nhìn thấy Thư Mạn đi tới, đám người kia bắt đầu ồn ào.
“Kia không phải là con bé gầy như cây sào nhà họ Thư à? Đại Bằng, hồng nhan tri kỷ của cậu đến kìa, haha.”
“Ôi chao, đúng là có bản lĩnh thật, vậy mà có thể gánh được bó củi lớn như vậy.”
“Đúng vậy, Đại Bằng, nếu cậu lấy cô ta, nhà cậu sẽ không lo thiếu củi đốt.”
……
Chu Đại Bằng liếc nhìn Thư Mạn gầy gò ốm yếu, trong mắt toàn là chán ghét. Hắn thầm nghĩ, tốt nhất cô đừng có lại gần, nếu không đừng trách tôi trở mặt không quen biết.
Chu Đại Bằng sĩ diện, sao hắn có thể coi trọng loại con gái như Thư Mạn được, không tiền, không dáng, không gia thế, hắn bị úng não mới coi trọng loại con gái như vậy.
Nhưng hắn có toan tính của riêng mình, mặc dù mọi mặt của Thư Mạn đều không tốt, nhưng cô biết nghe lời, hàng tháng lại còn cho hắn tiền, cho hắn đồ ăn ngon, hắn thích giữ cô lại bên mình.
Mặc dù nhà hắn không thiếu tiền, nhưng mỗi tháng cha mẹ chỉ cho hắn một khoản cố định, cũng chỉ 10 đồng, tiêu hết là sẽ không còn nữa. Hắn thích vào thị trấn uống rượu, còn phải ra vẻ bề trên trước mặt đám anh em, chi tiêu nhiều, không có Thư Mạn cung phụng, cuộc sống của hắn cũng sẽ không được sung túc như vậy.
Vì vậy, chỉ cần Thư Mạn không làm hắn mất mặt trước đám đông, thì hắn cũng sẽ không làm gì cô.
Thư Mạn cười lạnh một tiếng, không phản ứng gì với lời trêu chọc của đám người này, cô cúi đầu, định lặng lẽ đi qua.
Nhưng cô càng muốn giữ kín đáo, thì có người càng không để cô được như ý.
“Mày đứng lại đó cho tao!” Không biết từ lúc nào Thư Đan Đan đã ra đầu thôn, vội vàng chạy tới chặn cô lại.
Thư Mạn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Thư Đan Đan mặc chiếc váy đỏ chót mà cô ta thích nhất, chân đi đôi giày nhựa màu đỏ mới mua, còn cầu kỳ đi thêm đôi tất trắng, vì sợ nắng nên cô ta còn đội thêm chiếc mũ vải tròn màu trắng có thể gập lại được, tóc chải gọn gàng, hai bím tóc bóng loáng vắt ngay ngắn trước ngực.
Xăng đan đi với tất trắng, đẹp ghê!
Mũ trắng, còn có thể gập lại được, đúng là kỷ niệm khó quên, phải nói Thư Đan Đan ăn mặc như vậy cũng khá ra dáng, tuy ngũ quan của cô ta không đẹp bằng Thư Mạn nhưng được cái là dinh dưỡng tốt, dáng người đầy đặn, thế mà cũng có vài phần khí chất tiểu thư thành phố.
Lúc này, Thư Mạn da đen nhẻm, người lại cao gầy, mặc bộ đồ cũ không vừa người, trên cánh tay còn bị rách một lỗ to, đôi giày cao su trên chân vá đi vá lại, đội chiếc mũ rơm rách nát, so sánh như vậy, Thư Mạn trông chẳng khác nào đứa ăn mày.
Giờ phút này, nhìn thấy Thư Mạn đi tới, đám người kia bắt đầu ồn ào.
“Kia không phải là con bé gầy như cây sào nhà họ Thư à? Đại Bằng, hồng nhan tri kỷ của cậu đến kìa, haha.”
“Ôi chao, đúng là có bản lĩnh thật, vậy mà có thể gánh được bó củi lớn như vậy.”
“Đúng vậy, Đại Bằng, nếu cậu lấy cô ta, nhà cậu sẽ không lo thiếu củi đốt.”
……
Chu Đại Bằng liếc nhìn Thư Mạn gầy gò ốm yếu, trong mắt toàn là chán ghét. Hắn thầm nghĩ, tốt nhất cô đừng có lại gần, nếu không đừng trách tôi trở mặt không quen biết.
Chu Đại Bằng sĩ diện, sao hắn có thể coi trọng loại con gái như Thư Mạn được, không tiền, không dáng, không gia thế, hắn bị úng não mới coi trọng loại con gái như vậy.
Nhưng hắn có toan tính của riêng mình, mặc dù mọi mặt của Thư Mạn đều không tốt, nhưng cô biết nghe lời, hàng tháng lại còn cho hắn tiền, cho hắn đồ ăn ngon, hắn thích giữ cô lại bên mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù nhà hắn không thiếu tiền, nhưng mỗi tháng cha mẹ chỉ cho hắn một khoản cố định, cũng chỉ 10 đồng, tiêu hết là sẽ không còn nữa. Hắn thích vào thị trấn uống rượu, còn phải ra vẻ bề trên trước mặt đám anh em, chi tiêu nhiều, không có Thư Mạn cung phụng, cuộc sống của hắn cũng sẽ không được sung túc như vậy.
Vì vậy, chỉ cần Thư Mạn không làm hắn mất mặt trước đám đông, thì hắn cũng sẽ không làm gì cô.
Thư Mạn cười lạnh một tiếng, không phản ứng gì với lời trêu chọc của đám người này, cô cúi đầu, định lặng lẽ đi qua.
Nhưng cô càng muốn giữ kín đáo, thì có người càng không để cô được như ý.
“Mày đứng lại đó cho tao!” Không biết từ lúc nào Thư Đan Đan đã ra đầu thôn, vội vàng chạy tới chặn cô lại.
Thư Mạn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Thư Đan Đan mặc chiếc váy đỏ chót mà cô ta thích nhất, chân đi đôi giày nhựa màu đỏ mới mua, còn cầu kỳ đi thêm đôi tất trắng, vì sợ nắng nên cô ta còn đội thêm chiếc mũ vải tròn màu trắng có thể gập lại được, tóc chải gọn gàng, hai bím tóc bóng loáng vắt ngay ngắn trước ngực.
Xăng đan đi với tất trắng, đẹp ghê!
Mũ trắng, còn có thể gập lại được, đúng là kỷ niệm khó quên, phải nói Thư Đan Đan ăn mặc như vậy cũng khá ra dáng, tuy ngũ quan của cô ta không đẹp bằng Thư Mạn nhưng được cái là dinh dưỡng tốt, dáng người đầy đặn, thế mà cũng có vài phần khí chất tiểu thư thành phố.
Lúc này, Thư Mạn da đen nhẻm, người lại cao gầy, mặc bộ đồ cũ không vừa người, trên cánh tay còn bị rách một lỗ to, đôi giày cao su trên chân vá đi vá lại, đội chiếc mũ rơm rách nát, so sánh như vậy, Thư Mạn trông chẳng khác nào đứa ăn mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro