Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm
Chương 30
2024-11-01 13:00:55
Thư Mạn không ngờ bà Vương lại chủ động đề nghị dọn ra ngoài ở riêng, trong lòng cô mừng rỡ, hỏi: “Bà, bà nói thật à?”
Bà Vương gắng gượng gật đầu: “Bao nhiêu năm nay, bọn họ đối xử với bà thế nào, bà đều nhìn thấy cả. Nuôi con để phòng khi già yếu, có lẽ bà không có cái số hưởng phúc từ con cháu. Thà dọn ra ngoài ở cho thanh thản, còn hơn sống trong cái nhà này chịu đựng khổ sở. Nhà chúng ta có 2 gian nhà tranh ở phía tây của thôn, mặc dù không bằng được nhà ngói chúng ta đang ở hiện tại, nhưng dọn dẹp lại cũng có thể ở được.”
Thư Mạn vui mừng gật đầu: “Vâng, chúng ta dọn đi.”
“Ăn nhanh đi cháu, kẻo đói.” Bà Vương xót xa vuốt ve khuôn mặt Thư Mạn.
“Bà, chúng ta cùng ăn.” Thư Mạn gắp một miếng thịt kho tàu đưa lên miệng bà Vương.
Bà Vương đã nghĩ thông suốt, bà gật đầu, vui vẻ ăn miếng thịt.
Miếng thịt ba chỉ được hầm nhừ tan ra trong miệng, bà như bị mỹ vị chinh phục: “Mạn Mạn, tay nghề của cháu đúng là tuyệt vời, ngon quá!”
Thấy bà ăn ngon lành, Thư Mạn ầm thầm thề, sau khi ra ở riêng, cô nhất định sẽ nấu cho bà ăn nhiều món ngon hơn nữa.
“Bà, bà thử chén canh gà này xem.” Thư Mạn cười híp mắt, đưa chén canh đến bên miệng bà.
Bà Vương cũng không từ chối, cháu gái đối xử tốt với mình, bà vui còn không hết.
Uống một ngụm nhỏ, nước canh gà thơm ngon tràn vào khoang miệng, vị giác lập tức được kích hoạt, bà lại một lần nữa ngạc nhiên thốt lên: “Ngon quá, Mạn Mạn, canh gà bổ lắm đấy, cháu mới ốm dậy, ăn nhiều một chút.”
Trong lòng Thư Mạn vô cùng cảm động, có đồ ăn ngon, lúc nào bà cũng nghĩ đến cô trước.
“Bà, cháu ăn rồi, phần này để dành cho bà đấy, bà ăn hết canh đi, thịt còn dư thì để dành ngày mai ăn.” Thư Mạn nói.
Bà Vương nào nỡ ăn một mình, cuối cùng hai bà cháu chia nhau ăn hết hai chén đồ ăn.
Ăn uống no nê, hai bà cháu nằm trên giường trò chuyện, đến nửa đêm mới ngủ.
Hôm sau, Thư Mạn ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới thức dậy, cô vừa mặc quần áo vừa nghĩ: Hôm nay Lý Gia Anh hào phóng thế nhỉ? Bà ta vậy mà lại không gọi mình dậy làm việc, đúng là mặt trời mọc đằng tây, chuyện lạ có thật.
Đã không ai yêu cầu cô làm việc, Thư Mạn cũng chẳng muốn ra khỏi cửa, cô vào bếp, mở nắp nồi ra xem thì thấy chẳng có gì để ăn.
Không để phần cơm sáng cho mình? Chẳng lẽ mình không biết tự nấu à?
Thư Mạn rửa nồi, nấu một nồi cháo trắng.
Sau đó, cô đi ra chuồng gà, lấy 3 quả trứng, định làm món trứng rán hẹ ăn với cháo.
Bình thường, Lý Gia Anh trông chừng số trứng rất kỹ, cô chưa từng được nếm thử một quả nào. Dù sao cũng sắp sửa dọn ra ngoài rồi, cô cũng chẳng sợ Lý Gia Anh mắng mỏ nữa, không ăn thì phí.
Món trứng rán hẹ thơm phức nhanh chóng được hoàn thành, Thư Mạn bưng cháo và thức ăn ra phòng khách, hai bà cháu cùng nhau thưởng thức bữa sáng ngon lành.
Bà Vương gắng gượng gật đầu: “Bao nhiêu năm nay, bọn họ đối xử với bà thế nào, bà đều nhìn thấy cả. Nuôi con để phòng khi già yếu, có lẽ bà không có cái số hưởng phúc từ con cháu. Thà dọn ra ngoài ở cho thanh thản, còn hơn sống trong cái nhà này chịu đựng khổ sở. Nhà chúng ta có 2 gian nhà tranh ở phía tây của thôn, mặc dù không bằng được nhà ngói chúng ta đang ở hiện tại, nhưng dọn dẹp lại cũng có thể ở được.”
Thư Mạn vui mừng gật đầu: “Vâng, chúng ta dọn đi.”
“Ăn nhanh đi cháu, kẻo đói.” Bà Vương xót xa vuốt ve khuôn mặt Thư Mạn.
“Bà, chúng ta cùng ăn.” Thư Mạn gắp một miếng thịt kho tàu đưa lên miệng bà Vương.
Bà Vương đã nghĩ thông suốt, bà gật đầu, vui vẻ ăn miếng thịt.
Miếng thịt ba chỉ được hầm nhừ tan ra trong miệng, bà như bị mỹ vị chinh phục: “Mạn Mạn, tay nghề của cháu đúng là tuyệt vời, ngon quá!”
Thấy bà ăn ngon lành, Thư Mạn ầm thầm thề, sau khi ra ở riêng, cô nhất định sẽ nấu cho bà ăn nhiều món ngon hơn nữa.
“Bà, bà thử chén canh gà này xem.” Thư Mạn cười híp mắt, đưa chén canh đến bên miệng bà.
Bà Vương cũng không từ chối, cháu gái đối xử tốt với mình, bà vui còn không hết.
Uống một ngụm nhỏ, nước canh gà thơm ngon tràn vào khoang miệng, vị giác lập tức được kích hoạt, bà lại một lần nữa ngạc nhiên thốt lên: “Ngon quá, Mạn Mạn, canh gà bổ lắm đấy, cháu mới ốm dậy, ăn nhiều một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Thư Mạn vô cùng cảm động, có đồ ăn ngon, lúc nào bà cũng nghĩ đến cô trước.
“Bà, cháu ăn rồi, phần này để dành cho bà đấy, bà ăn hết canh đi, thịt còn dư thì để dành ngày mai ăn.” Thư Mạn nói.
Bà Vương nào nỡ ăn một mình, cuối cùng hai bà cháu chia nhau ăn hết hai chén đồ ăn.
Ăn uống no nê, hai bà cháu nằm trên giường trò chuyện, đến nửa đêm mới ngủ.
Hôm sau, Thư Mạn ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới thức dậy, cô vừa mặc quần áo vừa nghĩ: Hôm nay Lý Gia Anh hào phóng thế nhỉ? Bà ta vậy mà lại không gọi mình dậy làm việc, đúng là mặt trời mọc đằng tây, chuyện lạ có thật.
Đã không ai yêu cầu cô làm việc, Thư Mạn cũng chẳng muốn ra khỏi cửa, cô vào bếp, mở nắp nồi ra xem thì thấy chẳng có gì để ăn.
Không để phần cơm sáng cho mình? Chẳng lẽ mình không biết tự nấu à?
Thư Mạn rửa nồi, nấu một nồi cháo trắng.
Sau đó, cô đi ra chuồng gà, lấy 3 quả trứng, định làm món trứng rán hẹ ăn với cháo.
Bình thường, Lý Gia Anh trông chừng số trứng rất kỹ, cô chưa từng được nếm thử một quả nào. Dù sao cũng sắp sửa dọn ra ngoài rồi, cô cũng chẳng sợ Lý Gia Anh mắng mỏ nữa, không ăn thì phí.
Món trứng rán hẹ thơm phức nhanh chóng được hoàn thành, Thư Mạn bưng cháo và thức ăn ra phòng khách, hai bà cháu cùng nhau thưởng thức bữa sáng ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro